Trong một cái chớp mắt như vậy, sau lưng Nhàn Đăng bỗng trở nên tê dại —— ngay đúng lúc mà ánh mắt Lan Tuyết Hoài đang đối diện với mình. Y do dự rồi nhìn chằm chằm một lát, há miệng ra, tựa như là đang muốn nói cái gì đó. Trong lòng Nhàn Đăng hoảng hốt, thầm nghĩ: Ảo cảnh này chỉ là đang quay lại quá khứ thôi mà, cũng không thể làm ảnh hưởng đến quá khứ được, thế nhưng nhìn nét mặt của Lan Tuyết Hoài, sao lại giống như là đã phát hiện ra mình vậy? Cũng
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.