Lan Tuyết Hoài nghe xong, trượt chân, suýt chút nữa ngã xuống đất. ******************* “Hồ ngôn loạn ngữ, không biết xấu hổ!” Sắc mặt Lan Tuyết Hoài đỏ lên, hất tay ra, ngoảnh đầu ra chỗ khác. Nhàn Đăng sợ Lan Tuyết Hoài một mình đi về phía trước không để ý tới y, nhanh chóng đưa tay ra ngoài cửa sổ, bắt lấy cánh tay của Lan Tuyết Hoài. “Ta không nói nữa, không nói linh tinh nữa, ngươi đừng đi!” Lan Tuyết Hoài nguôi ngoai đôi chút, bước chân cũng chậm lại. Tư thế ngủ của Nhàn Đăng
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.