Đường Kỳ Nhạc nhìn người ngây thơ trước mắt này, y không biết được nếu chính mình chạy trốn sẽ phải gánh chịu hậu quả gì, không khỏi giơ tay lên lau một vệt mồ hôi, thở dài một hơi. Nhàn Đăng nói: "Đường huynh, ngươi giúp ta đi. " Đường Kỳ Nhạc nói: “Chỉ có thời điểm ngươi cần ta giúp đỡ thì mới gọi một tiếng Đường huynh." Hắn ta xoay người, đi về phía trước mấy bước, nói: "Vậy ngươi nhanh lên một chút đi. Đợi một chút nữa đám người kia hết chú ý đến Minh Đức Chân Quân,
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.