Lan Tuyết Hoài bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Ngươi và hắn ta rất thân thiết sao?” Nhàn Đăng nói: “Tàm tạm thôi, cũng xem như là bằng hữu.” Lan Tuyết Hoài nắm chặt tay của mình, hỏi: “Vậy ngươi và ta không thân thiết sao?” Nhàn Đăng nghe trong lời nói của đối phương có ý chất vấn, sau lưng chợt lạnh, nói: “Sao có thể chứ! Tiểu tiên quân, ngươi suy nghĩ nhiều, chúng ta cũng đã quen thân như vậy…” Trong lòng y thầm nghĩ: Lan Tuyết Hoài có ý gì? Chẳng lẽ rốt cuộc nhớ ra muốn tính sổ với ta,
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.