Đồng Mộng giống như nổi điên dùng sức đạp mấy cước, mãi cho đến khi giẫm nó ra thành bột mịn rồi mà vẫn còn ngại không đủ. Hắn ta cầm Bất Hối trong tay, một kiếm nhằm vào cổ họng Thẩm Tình. Giọng nói của Thẩm Tình chợt im bặt, ba chữ “Độ Tinh Hà” cũng không còn thốt ra từ miệng của hắn ta thêm lần nữa. Đồng Mộng thấp giọng nở nụ cười, bả vai run rẩy, biểu cảm điên cuồng. Sau đó hắn ta ngửa mặt lên trời cười to, dường như cười thôi không đủ,
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.