Phiêu Phiêu đã chống eo mắng: “Ngươi thì tốt rồi, hôm nay là ngày gì cũng quên sạch, lại chạy lên trấn! A Thất, ngươi mau đi gọi hắn về ngay!” Nhàn Đăng nhìn về phía thiếu niên tên “A Thất” kia, trong đầu trầm tư suy nghĩ một lát. Lại nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ở ngay trước nhà gỗ, lúc này sương trắng trên núi Cửu Cô Nương chưa quá dày, nhìn qua vẫn rất quang đãng. Giờ vừa khéo mặt trời ló dạng, y phục trên người của hai người họ là cuối hạ đầu thu, thời
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.