Nhàn Đăng hỏi: “Gì đấy?” Y ngẩng đầu, trên mặt đầy vẻ mù mịt nhìn Lan Tuyết Hoài. Thì ra vừa rồi Lan Tuyết Hoài suy nghĩ quá say sưa nên đã không cẩn thận thốt ra câu nói sau cùng. Nhàn Đăng nghe được Lan Tuyết Hoài chẳng hiểu sao lại thốt ra một câu: “Ngươi dám!” khiến cho cho Nhàn Đăng không dò ra được suy nghĩ của hắn. Lan Tuyết Hoài đứng lại, đưa tay ra nói: “Ta đến bế.” Nhàn Đăng: ? Hắn bế? Không phải hắn có bệnh sạch sẽ không muốn tiếp xúc thân thể sao? Trong quá khứ
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.