Mục lục
Sau Khi Vai Ác Mất Trí Nhớ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nó đột ngột bám lên trên thân thể của Vân tiểu di, cười hì hì đầy nham hiểm, trông rất quỷ dị.

Thân thể của Nhàn Đăng trong nháy mắt cứng đờ, có một luồng khí lạnh truyền từ lòng bàn chân thẳng lên tới não, da gà sau lưng nổi lên thành cục. Y bị dọa sợ đến mức hoàn toàn không dám nhúc nhích.

Lúc này y đứng ở đối diện Vân tiểu di, đang chuyển người lại đối mặt với Vân tiểu di. Ánh mắt của Vân tiểu di chỉ cần dời xuống một chút là có thể nhìn thấy hình dáng của mình ở trong Tạo Hóa Cảnh. Dường như nàng ta cũng không có chú ý tới Tạo Hóa Cảnh ở trước ngực của Nhàn Đăng, vẫn quyến rũ cười hì hì nói: “Sao khách nhân lại nhìn chằm chằm ta không rời mắt như vậy?”

Bình thường gặp phải thứ quái dị này, chỉ cần không hô lên thân phận thực sự của nó thì những thứ quái dị cải trang thành người trong thời gian dài cũng sẽ không ý thức được bản thân mình là thứ gì, chỉ cần nó không biết Nhàn Đăng đã nhìn thấu chân thân của mình thì đương nhiên sẽ không dễ dàng bại lộ.

Sợ là sợ Vân tiểu di phát hiện ra hình dáng của mình đã bại lộ trong Tạo Hóa Cảnh rồi.

Nhàn Đăng bỗng nhiên lấy lại tinh thần: “Ha ha, ha ha ha!”

Vân tiểu di chớp chớp mắt.

Nhàn Đăng hốt hoảng lật mặt gương Tạo Hóa Cảnh lại, úp lên trên ngực, tránh để cho Vân tiểu di phát hiện:

“Ta đột nhiên nhớ ra còn có một chút chuyện, chờ một chút, ta về phòng một chuyến trước đã.”

Vân tiểu di thu lại nụ cười, hỏi: “Khách nhân về phòng nào? Không phải đói bụng sao, sao bây giờ lại không đói nữa thế?”

Nhàn Đăng một khắc cũng không dám ngừng lại, lập tức vội vã quay người bỏ chạy. Y đi quá gấp, chẳng hiểu sao lại đâm phải một cây cột, trán bị đụng u lên một cục, phát ra một hồi tiếng động ồn ào.

Vân tiểu di vội vàng đi tới đỡ y. Nhàn Đăng tránh nàng ta như tránh rắn rết, trong đầu toàn là một màn mà mình đã thấy trong Tạo Hóa Cảnh. Y không khỏi cảm thấy rợn tóc gáy, ngay cả bước chân đi cũng không vững, đi chưa được hai bước lại đụng trúng một cây cột.

Nhàn Đăng không dám tùy tiện sử dụng linh lực. Vân tiểu di từng bước ép sát y, giống như một bóng ma nhè nhẹ đi đến sau lưng y.

Một trận gió thổi qua, thổi tắt đèn trong hành lang còn lại hai ngọn đèn. Trong lòng Nhàn Đăng gào to không hay, y vội vàng dùng tay bảo vệ cái lồng đèn giấy ở trong ngực mình, tránh cho cái của y cũng bị thổi tắt.

Vân tiểu di cười híp mắt hỏi: “Khách nhân, ngươi gấp cái gì…”

Nàng ta duỗi tay ra, giả vờ muốn gác lên trên bả vai của Nhàn Đăng. Bàn tay đó đã không còn được coi là tay người nữa rồi, thứ từ trong tay áo duỗi ra ngoài là một cái móng vuốt khiến cho người ta giật nảy mình.

Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, móng vuốt sắp chạm vào y phục của Nhàn Đăng thì cánh cửa trước mặt hai người đột nhiên mở ra.

Lan Tuyết Hoài nghiễm nhiên là bị tiếng động ở ngoài phòng đánh thức, mặt mày khó coi nhìn bọn họ.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí đã bị đông cứng.

Nhàn Đăng ngàn vạn lần không ngờ mình tùy tiện đi một lát lại đi tới cửa phòng của Lan Tuyết Hoài. Lúc này y gặp được hắn giống như là gặp được thần tiên giáng trần vậy, vội vã níu lấy cánh tay của Lan Tuyết Hoài. Cùng lúc đó, tay của Vân tiểu di cũng rụt trở về.

Lan Tuyết Hoài nhìn Nhàn Đăng một chút rồi lại liếc mắt nhìn Vân tiểu di, lạnh mặt cất lời châm chọc: “Ta đã quấy rầy chuyện tốt của các ngươi rồi sao?”

Nhàn Đăng gần như sắp sửa ôm lấy bắp đùi hắn mà gào lên, chuyện tốt gì mà chuyện tốt hả? Thậm chí còn không biết thứ đồ chơi ở sau lưng y có phải là người hay không nữa!

Dường như là do vẻ mặt của y quá khó coi nên Lan Tuyết Hoài cũng phát hiện có gì đó không đúng, trở tay túm lấy tay của Nhàn Đăng, hỏi: “Ngươi cố ý tạo tiếng động ở bên ngoài để đánh thức ta đúng không?”

Nhàn Đăng: “…”

Đợi chút, oan uổng quá!

Lan Tuyết Hoài cười lạnh một tiếng: “Ha ha, đến chết vẫn không đổi. Lần này lại muốn tìm lý do gì đây, sợ tối? Sợ côn trùng? Sợ quỷ hả?”

Nhàn Đăng nhắm mắt trả lời: “Sợ tối.”

Trước tiên cứ giải quyết việc gấp như lửa xém lông mày này đi rồi hẵng nói.

Lan Tuyết Hoài bày ra biểu cảm quả nhiên là thế, tỏ vẻ đã biết rõ âm mưu làm loạn của Nhàn Đăng với mình, sau đó hắn một phát túm lấy y kéo vào trong phòng.

Một tiếng rầm nặng nề vang lên, cửa lớn không chút do dự đóng sầm lại trước mặt Vân tiểu di.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK