Hắn tìm mọi góc gách trên đường, đôi tay rướm máu tươi, cũng không tìm được Nhàn Đăng. Lan Tuyết Hoài tuyệt vọng lê bước về phía trước, đột nhiên thấy được một ngôi đình. Vốn dĩ trên đường không có một bóng người, bỗng nhiên xuất hiện một bóng người. Bóng dáng người này vô cùng quen thuộc, là một thiếu niên, chỉ yên tĩnh ngồi ở trong ngôi đình. Sau một lúc, đối phương xoay người, đứng lên, Lan Tuyết Hoài thấy rõ mặt người đó, đồng tử chấn động, hắn buột miệng thốt ra: “…… Đường Kỳ
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.