Sương trắng tản đi, Vân Phiêu Phiêu đã biến mất không thấy đâu. Lan Tuyết Hoài ung dung thản nhiên liếc mắt nhìn đám sương mù đen này một chút, ánh mắt chầm chậm dời lên, dừng ở trên mặt Nhàn Đăng. Nhàn Đăng nhìn Lan Tuyết Hoài, trong lúc nhất thời khó mà nói được trong lòng có cảm giác gì. Y rất muốn gặp hắn, rồi lại sợ mình gặp hắn… bị hắn chán ghét. Lúc lên lúc xuống, ngay cả đầu cũng say sẩm dữ dội hơn. “Tiểu Tiên Quân…” Nhàn Đăng nghĩ thầm trong bụng: Không
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.