Mục lục
Sau Khi Vai Ác Mất Trí Nhớ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lan Tuyết Hoài hơi nhíu mày: “Chồn?”

Nhàn Đăng gật đầu: “Đường Kỳ Nhạc quả nhiên không có lừa ta, kính này vẫn có chút công dụng.”

Y nhét gương vào trong ngực, ló đầu nhìn ra cửa. Vân tiểu di còn chưa chết tâm, vẫn không chịu rời đi: “Khách nhân, ngài ngủ rồi sao?”

Nhàn Đăng nhỏ giọng nói: “Đừng trả lời. Lúc này nếu như trả lời thì sẽ đúng ý muốn của nó. Ngươi yên tâm, chỉ cần chúng ta không trả lời nó thì nó sẽ không có cách nào đi vào phòng được.”

Lan Tuyết Hoài nói: “Cần ngươi nhắc nhở ta sao?”

Nhàn Đăng lặng lẽ ngậm miệng.

Cả hai người đều không có lòng dạ nào để ngủ, mặc dù đang nằm ở trên giường nhưng toàn bộ tinh thần đều tập trung nhìn chằm chằm vào động tĩnh ở cửa.

Lúc Nhàn Đăng đang mải miết nín thở, hai tiếng “ọt ọt” vang lên đặc biệt không đúng lúc. Y cúi đầu nhìn xuống bụng của mình một cái, bụng của y không phụ sự mong đợi của mọi người, lại “ọt ọt” hai tiếng, chứng tỏ hai tiếng mới vừa rồi đúng là do mình phát ra.

Nhàn Đăng trong chớp mắt đã xấu hổ đỏ mặt, cố gắng co cuộn người lại, để cho tiếng bụng mình kêu nhỏ hơn một chút.

Lan Tuyết Hoài hừ một tiếng, móc một túi điểm tâm từ trong ngực của mình ra, nện lên trên bả vai của Nhàn Đăng.

Nhàn Đăng bị nện một phát không kịp phản ứng. Sau đó y lập tức ngửi được một mùi thơm ngọt của thức ăn. Y mò kiếm cái túi ở trong bóng tối, lấy từ trong ra một miếng bánh ngọt rồi dồn vào trong miệng.

Sau khi y ăn xong một miếng, lại cảm thấy Lan Tuyết Hoài ngàn năm hiếm có được một lần quan tâm mình một lần, thậm chí còn cho mình một túi bánh ngọt. Nhưng đồ vẻn vẹn chỉ có nhiêu đây, ăn một miếng thì ít đi một miếng, y vừa nghĩ tới nó là của Lan Tuyết Hoài đưa thì lại không nỡ ăn hết nhanh như vậy.

Không được, đợi đến lần sau Lan Tuyết Hoài quan tâm y… cũng không biết y có còn khỏe mạnh ở dương thế hay không. Thế là Nhàn Đăng nhịn một chút, kéo dây lên buộc chặt túi, bỏ bánh ngọt còn dư lại vào trong ngực.

Trong đầu Nhàn Đăng nghĩ: “Không thể ăn nữa, ăn một miếng thôi, sáng sớm mai lại ăn tiếp.”

Nhưng sau khi y kéo dây buộc lên, bụng lại thực sự rất đói. Qua mấy giây, y kéo mở túi, nhét miếng bánh ngọt thứ hai vào trong miệng, sau đó ngay lập tức buộc túi lại, nghĩ thầm: “Thật sự không thể ăn tiếp.”

Y mò sơ qua một cái, bên trong đại khái còn khoảng chừng bốn miếng.

Thị lực ban đêm của Lan Tuyết Hoài rất tốt. Hắn nhìn y lặp đi lặp lại, tới tới lui lui, hành động quái gở thì không nhịn được lên tiếng hỏi: “Ngươi đang làm gì đấy?”

Nhàn Đăng nuốt bánh ngọt ở trong miệng xuống: “Ăn đồ ăn.”

Lan Tuyết Hoài hỏi: “Không phải ngươi đói bụng sao? Sao lại chỉ ăn một chút như vậy?”

Nhàn Đăng sờ lên mũi một cái, thành thật trả lời: “Ta không nỡ, sợ ăn quá nhanh thì sẽ ăn hết.”

Nét mặt của Lan Tuyết Hoài trong phút chốc đã đông cứng.

Nhàn Đăng lùn hơn hắn một khúc nên không nhìn thấy vẻ mặt của Lan Tuyết Hoài. Nhưng cả buổi y không nghe thấy Lan Tuyết Hoài lên tiếng, mới không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn hắn, ai ngờ bị Lan Tuyết Hoài nhấn đầu xuống.

“Ngươi dám ngẩng đầu!”

Nhàn Đăng gấp rút cúi đầu xuống: “Không dám không dám.”

Lại thêm một khắc đồng hồ trôi qua, chờ sau khi vành tai của Lan Tuyết Hoài hết đỏ, hắn mới từ từ suy nghĩ, nhủ thầm trong bụng: Sao hắn lại có nhiều chiêu trò để sử dụng như vậy? Đi đâu học được những lời này thế hả? Thật là không biết liêm sỉ mà.

Lan Tuyết Hoài tằng hắng một cái, hơi ngẩng đầu lên nói: “Cái này không khó mua gì, nếu như ngươi thích ăn như vậy thì ta có thể cố gắng mang cho ngươi thêm một chút.”

Nhàn Đăng: “…”

Lan Tuyết Hoài lại cảm thấy mình đã nói quá nhiều, nói quá nhiều rồi. Hắn ngầm cắn răng, nghĩ thầm: Ta nói như vậy liệu tên đoạn tụ này có hiểu lầm ý của ta không nhỉ? Ta cùng lắm chỉ là mua cho y ít đồ ăn mà thôi, cũng không phải đáp lại tình cảm của y.

“Ngươi đừng có suy nghĩ lệch lạc, đừng tưởng rằng ta đối xử với ngươi tốt một chút thì ngươi sẽ có cơ hội.”

Nhàn Đăng: “…”

Tiếng hít thở đều đặn từ bên dưới truyền tới. Lan Tuyết Hoài rốt cuộc cũng cảm thấy không đúng. Hắn đẩy nhẹ Nhàn Đăng một cái, đối phương trở người ngước mặt lên, miệng hơi hé mở, là dáng vẻ đã ngủ say.

Khóe miệng Nhàn Đăng còn hơi dính chút mảnh vụn, nhìn lại vừa ngốc nghếch lại vừa ngây ngô, hết sức buồn cười.

Lan Tuyết Hoài đẩy y ra xa một chút, vừa đụng phải ngực của y, mò được một khối vật cứng ở trong ngực y. Hắn lấy ra xem xét, thì ra là cây trâm ban ngày muốn tặng cho hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK