Nhàn Đăng xoa giữa lông mày, cảm thấy hơi mệt mỏi. Lan Tuyết Hoài lập tức chú ý tới, hỏi y: “Ngươi buồn ngủ à?” Nhàn Đăng ngẩng đầu lên, “Hả?” Y ý thức được Lan Tuyết Hoài đang hỏi mình, vội vàng nói: “Ta không buồn ngủ.” Y có tâm sự. Lan Tuyết Hoài không nói ra, nhưng nghĩ ở trong lòng. Y có tâm sự, nhưng không nói cho ta. Câu này hắn cũng không nói, chỉ giữ ở trong lòng giống như một cây kim châm. Nhàn Đăng ngẩng đầu lên, vừa định nhìn thoáng qua Vô
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.