Y nói xong thì lập tức muốn cầm lấy cái chén trong tay Lan Tuyết Hoài. Nhưng Nhàn Đăng rốt cuộc vẫn đang mang bệnh. Y vừa bưng tới, ngay cả chén cũng không cầm chắc, khiến cho nước đổ hết lên trên người mình. Cả cái bát cũng rơi xuống đất, xoảng một tiếng hoàn toàn vỡ nát. Tiếng động này đã kéo suy nghĩ của Lan Tuyết Hoài trở về. Hắn nhìn Nhàn Đăng, không biết cơn giận từ đâu tới, trách móc: “Ngươi có thể uống nước đàng hoàng được không? Đút cho ngươi cả buổi, vậy mà một hớp
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.