Đầu đêm y an tĩnh không giống như con người thật của y, đến nửa đêm sau, khi Lan Tuyết Hoài chống đỡ không nổi cơn buồn ngủ, thì Nhàn Đăng bỗng nhiên rên một tiếng. Lan Tuyết Hoài vội vàng ngẩng đầu, hỏi: "Làm sao vậy?" Nhàn Đăng mở mắt, giống như chưa tỉnh ngủ, ánh mắt vô cùng mơ hồ y mím môi, nhỏ giọng nói: "Ta muốn uống nước." Lan Tuyết Hoài dừng một chút, nói: "Không có nước." Nhàn Đăng cảm thấy vô cùng ủy khuất, nói: "Không có nước không thể đi tìm chút nước
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.