Hắn đẩy Nhàn Đăng ra, giành lấy cái ghế duy nhất ngồi xuống: “Ta cứ ngồi ở chỗ này đấy.” Nhàn Đăng bị hắn đẩy một phát lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã sấp xuống, xắn tay áo lên nói: “Tiểu vô liêm sĩ, ngươi phản rồi.” Có lẽ đây là lần đầu tiên Diệp Vũ làm ra chuyện khác người như vậy, da mặt luôn luôn rất mỏng nổi lên một tầng đỏ ửng thẹn thùng: “Ngươi đã nói ta vô liêm sĩ, vậy thì ta cứ dứt khoát ngồi thật, vô liêm sĩ đến cùng. Muốn trách thì trách
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.