Nhàn Đăng nói: "Ngươi không thích nghe sao, được rồi, được rồi, ta không nói nữa." Y cười híp mắt vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Vậy ngươi ngồi xuống với ta đi. Ta thật sự rất nhàm chán, bằng không ngươi kể chuyện xưa cho ta nghe, đổi lại, ta cũng kể chuyện xưa cho ngươi nghe." Lan Tuyết Hoài do dự một chút, vẫn ngồi xuống. "Ta không có chuyện gì để kể." Nhàn Đăng đã sớm biết hắn sẽ nói như vậy, nói: "Vậy ta kể cho ngươi nghe." Y ra vẻ thần bí, sau đó nói:
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.