Nhàn Đăng uống xong một chén trà, chê trà đắng, nên không muốn uống chén thứ hai nữa, vì thế cắn hạt dưa dựa người trên bàn, nói: "Ta thật buồn chán." Lan Tuyết Hoài trong lòng thầm nghĩ: "Là chính ngươi muốn theo tới, hiện tại còn nói mình buồn chán, sao nào, chẳng lẽ còn muốn đi à?" Nhàn Đăng cắn hạt dưa xong, lại đứng lên. Ánh mắt Lan Tuyết Hoài nhìn theo y, một đường theo tới ngoài cửa, giống như thật sự sợ y đi mất. Chỉ thấy đối phương ngồi ở trong hành lang,
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.