Ai dè một giọng nói đột ngột chen ngang bầu không khí đang đông cứng: “Nhàn huynh?” Nhàn Đăng quay đầu lại, biểu cảm trên mặt Lan Tuyết Hoài trong nháy mắt rơi xuống đáy cốc, mặt mày đen thui. “Thật đúng là huynh rồi!” Người gọi hắn lại là Đường Kỳ Nhạc. Hắn ta đang ngồi ở bên vệ đường bày một gian hàng coi bói, mặc một bộ trang phục đạo sĩ chẳng ra làm sao, vừa mừng vừa sợ đứng lên nói: “Ta vốn cho rằng ta nhìn lầm rồi, sao huynh cũng ở Tiền Đường này vậy?” Đường Kỳ Nhạc đi
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.