Mục lục
Sau Khi Vai Ác Mất Trí Nhớ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhàn Đăng thần nghĩ: Khó trách, khó trách.

Khó trách Thiên Cơ Biến đang chiến đấu không ngừng với những người đeo mặt nạ, nhưng lại không sợ hãi, đâu vào đấy mà chia làm hai đội ngũ.

Một đội dùng để chống đỡ người che mặt, một đội khác thì nhảy từ trên thân kiếm xuống đất, xua đuổi bá tánh xung quanh đến tửu lầu và những nơi an toàn.

Đường Kỳ Nhạc nói: “E rằng chúng ta mới đi được nửa đường đã gặp phải Âm Tu đến ám sát Thiên Cơ Biến, nhanh lên, chúng ta trốn trước đã.”

Nhàn Đăng và Đường Kỳ Nhạc tay không tấc sắt, vì thế hai người cũng bị coi là bình dân bá tánh, đi theo số đông, trốn vào trong ngõ nhỏ. Bên trong hoảng loạn, Nhàn Đăng và Đường Kỳ Nhạc đã bị tách ra, hắn nghiêng ngả lảo đảo, bị người đẩy ở phía sau, mắt thấy sắp phải té ngã.

Lúc này, hắn phát hiện trong ngõ nhỏ có một vách tường ngói đổ nát, hắn dùng tay nhẹ nhàng đẩy, tường ngói trực tiếp sập đổ, lộ ra một cái động lớn, vừa đủ cho một người trưởng thành như Nhàn Đăng đi vào.

Nhàn Đăng vội vàng tách ra khỏi đám đông, thần không biết quỷ không hay rời đi từ trong cái động lớn, chui vào một con ngõ nhỏ khác có ít người qua lại.

Hắn nhẹ nhàng thở ra, vội vàng chạy tới đầu ngõ. Nhàn Đăng vốn muốn chạy ra ngoài từ ngõ nhỏ này, lại không ngờ ở đầu ngõ đã bị một chiếc quan tài chặn đường đi. Hắn trong lòng hơi kinh hãi, thầm nghĩ: “Chiếc quan tài này từ đâu ra vậy?”

Nhàn Đăng đứng ở tại chỗ, hồi tưởng lại: Chẳng lẽ là chiếc quan tài vừa rồi ở bên trong đội ngũ của Thiên Cơ Biến.

Ngẫm lại, hẳn là tu sĩ của Thiên Cơ Biến đã ra sức ứng phó với người bịt mặt, cho nên đã vận chuyển linh lực dời quan tài ra chỗ khác, lúc này quan tài mới thoát ly, rơi xuống nơi này.

Hắn ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện chiếc quan tài này được bao quanh bởi linh khí, rất nồng đậm. Nhàn Đăng đưa tay sờ sờ, quan tài hoàn toàn lạnh lẽo, phảng phất được làm bằng huyền băng cực lạnh. Dựa theo lời nói của Đường Kỳ Nhạc, Thiên Cơ Biến là đại môn phái số một số hai của Tu chân giới, quan tài đáng giá cho bọn họ hưng sư động chúng hộ tống như vậy, hơn nữa, ở trên đường đi bọn họ còn gặp phải người muốn cướp quan tài, chẳng lẽ... trong quan tài này có loại pháp khí gì?

Lui lại mà nói, ngân lượng hoàng kim cũng không phải là không thể.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Nhàn Đăng sáng lên.

Hắn nói: Nếu đã rơi xuống trước mắt của ta, chính là có duyên với ta, không bằng ta mở ra nhìn xem, rốt cuộc bên trong là thứ gì. Nếu là pháp bảo Tiên Khí, vô dụng với ta, ta sẽ không ra tay. Nếu là hoàng kim tài bảo, hữu dụng với ta, ta sẽ mượn một ít, ngày sau ta thăng quan phát tài, nhất định sẽ đích thân trả lại cho bọn họ.

Sau khi nghĩ thông suốt, Nhàn Đăng lập tức vươn tay tới quan tài. Chỉ là tư thế bay của nó không tốt, đâm thẳng vào đầu ngõ, nửa nhét vào trong, nửa lộ ra ngoài.

Cuộc chiến giữa Thiên Cơ Biến và đám người che mặt đang nhẹ nhàng vui vẻ, không có người nào phát hiện ra quan tài đã không cánh mà bay.

Mà ở một góc nơi đầu hẻm, có một người đang dùng sức, chậm rãi, thật cẩn thận, trộm cắp, kéo chiếc quan tài từng li từng tí một vào trong ngõ. Nếu có người nhìn thấy nhất định phải mắng: Tiểu tặc không biết xấu hổ!

Viên gạch xung quanh có chút lỏng ra, Nhàn Đăng đột nhiên dùng sức đẩy mạnh, cả quan tài lập tức phát ra một tiếng vang rồi rơi xuống đất.

Nhàn Đăng thở hổn hển đứng dậy, thầm nghĩ: Mẹ nó, bị đập dữ dội như vậy mà không bị hư hại gì, có thể thấy được trình độ rắn chắc của chiếc quan tài này.

Nhàn Đăng xoa xoa tay, đang định mở quan tài. Ai ngờ, chiếc quan tài này còn có phong ấn. Nhàn Đăng dùng tay đẩy đẩy, nhưng vô ích. Hắn nhớ lại mình cũng là một tu sĩ, muốn điều động linh lực, hai bên va chạm, vẫn không có kết quả.

Hắn buồn bực.

Thịt mỡ đã đến bên miệng, chỉ có thể nhìn không thể ăn, sao không buồn bực cho được.

Nhàn Đăng cúi người ghé vào trên quan tài, nghiêng tai lắng nghe, gõ gõ đánh đánh, đi một vòng dọc theo quan tài, nhìn cẩn thận, rốt cuộc hắn cũng tìm được một lá bùa và một thanh kiếm phong ấn ở chỗ cực kỳ kín đáo. Hắn vui mừng quá đỗi, thầm nghĩ: E rằng đây là nơi mấu chốt để phá giải phong ấn.

Nhàn Đăng lập tức cầm lấy kiếm phong ấn, đặt ở trong tay ước lượng một chút, bằng vào trực giác, hắn lập tức kết luận, đây là một tiên kiếm thượng đẳng, chém sắt như chém bùn, chém gió nhanh như điện. Hắn rút bảo kiếm ra, nhẹ nhàng dùng kiếm tháo lá bùa ra, lá bùa rời khỏi trận pháp, lập tức hóa thành tro tàn, mà cấm chế trên quan tài cũng bị phá giải.

Giờ phút này, Nhàn Đăng lại đi đẩy quan tài, lần này hắn đẩy dễ như trở bàn tay, quan tài kia đã bị hắn đẩy ra một cái khe hở.

Sau khi mở quan tài, Nhàn Đăng lập tức nhìn vào trong quan tài.

Hắn có chút kinh ngạc khi nhìn thấy tình cảnh bên trong quan tài, sau đó hắn đã nín thở trong vài giây.

Trong quan tài, không phải pháp bảo Tiên Khí, cũng không phải châu báu hoàng kim, mà là một mỹ nhân. Nói đúng ra, là một mỹ nhân tạm thời không biết sống hay chết. Hắn tuổi không lớn, ước chừng mười bảy, dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt tuấn tú, làn da như sương như tuyết, môi đỏ răng trắng, khí chất tựa thần tiên.

Đáng tiếc, đẹp thì đẹp đó, chỉ là mỹ nhân không hề linh động. Hắn an an tĩnh tĩnh nằm ở bên trong quan tài, giống như đang ngủ.

Nhàn Đăng nhìn hồi lâu, thầm nghĩ: Người này là người sống sao? Nhìn không giống, nếu là người sống, mới vừa rồi quan tài quay cuồng ở không trung, gây ra động tĩnh lớn như vậy, sao lại không có ý muốn thức tỉnh. Nếu là một người chết, nhưng ngực của hắn lại phập phồng lên xuống, rõ ràng là đang thở.

Quan sát một lát, Nhàn Đăng động tay, thò vào trong quan tài nói: Ta sẽ làm người tốt đến cùng, thăm dò thần hồn của huynh. Cũng may huynh gặp được ta, một người hào hiệp trượng nghĩa, nếu gặp phải người khác, chỉ cần khuôn mặt này, bị người có lòng gây rối nhìn thấy, cũng đủ để huynh chịu khổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK