Đồng Mộng bị hắn dọa sợ, nấc lên một tiếng, nhanh chóng nín khóc, vẻ mặt kìm nén nhìn hắn. Trên mặt hắn ta vốn đã rất bẩn, hắn ta khóc như thế, bị nước mắt hòa lẫn, giống như đổ nước vào bùn, khiến hắn ta càng trở nên xấu xí. Độ Tinh Hà ôm lấy hắn ta cười lớn chẳng hề kiêng dè, cười đến mức khiến sắc mặt Đồng Mộng đỏ bừng, hắn dùng khăn tay lau sạch mặt cho hắ ta, vui vẻ nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà.” Độ Tinh Hà cứ như thế mà đưa
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.