Mục lục
Sau Khi Vai Ác Mất Trí Nhớ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhàn Đăng thấy sắc mặt của hắn, đã đoán ra hắn đang suy nghĩ cái gì.

Trên mặt Lan Tuyết Hoài viết rõ ràng: Làm sai chuyện không thừa nhận cũng không sao, còn muốn quyến rũ ta?

Nhàn Đăng:...Oan uổng quá…!

************

Không biết vì sao Lan Tuyết Hoài lại tức giận, vài ngày sau đó cũng không thèm để ý tới y.

Nhàn Đăng được Hà viên ngoại giữ lại trong phủ, lại giúp ông ta chữa khỏi bệnh cho Hà Đại, Hà viên ngoại đã bật khóc như mưa, vì thế đã phát huy ra đức tính tốt đẹp muốn báo đáp ân tình được lưu truyền từ xa xưa, đưa cho Nhàn Đăng năm mươi lượng bạc.

Nhàn Đăng nhìn thấy tiền đôi mắt liền sáng rực lên, khóe miệng cười toe toét, nhưng y vẫn chắp tay từ chối: "Nhiệm vụ của ta luôn là trừ yêu vệ đạo. Sao ta có thể nhận lấy tiền của ông được? Ông không cần khách khí với ta."

Hà viên ngoại nói: "Ta sẽ không bao giờ quên ân đức của tiên quân. Ngài đã cứu thê thiếp và con trai của ta, cho dù ta có cho ngài cả cái mạng sống này, cũng xứng đáng."

Nhàn Đăng nghĩ thầm: Ta cũng không cần mạng của ông.

Không thể trốn tránh được nữa, y chỉ còn biết “miễn cưỡng” nhận lấy năm mươi lượng bạc.

"Hà Viên Ngoại, nếu ông không coi ta là người ngoài, vậy ta có một câu muốn hỏi ông."

Hà viên ngoại hận không thể vì Nhàn Đăng mà máu chảy đầu rơi nên vội vàng nói: " Tiên quân cứ việc nói, bất kể đó là gì, ta đều sẽ giúp ngài hoàn thành."

Nhàn Đăng hỏi: "Ông đã bao giờ nghe nói về miếu Ngọc Tử Quan Âm chưa?"

Y vốn muốn cho Hà viên ngoại nhìn bức tượng Quan Âm nhỏ, nhưng khi y nghĩ đến bức tượng Quan Âm giống hệt khuôn mặt của mình, hiện giờ y lại không có chiếc mặt nạ chồn để che đậy, nếu bị Hà viên ngoại phát hiện ra y trông giống như bức tượng Quan Âm nhỏ thì y cũng không thể giải thích rõ ràng được.

Hà viên ngoại hỏi: "Có phải là miếu Ngọc Tử Quan Âm ở ngoại thành không?"

Nhàn Đăng nói: "Ta nghe nói miếu Ngọc Tử Quan Âm này không phải bản địa, nó có địa vị gì sao?"

Hà viên ngoại nói: "Tiên quân muốn biết cái này, không thành vấn đề. Năm đó đốc công xây dựng miếu Ngọc Tử Quan Âm này có quan hệ họ hàng xa với nhà ta, trong hai ngày tới, ta sẽ đi hỏi thăm giúp ngài."

Nhàn Đăng nói: "Vậy xin đa tạ Hà viên ngoại."

Sau khi tiễn Hà viên ngoại rời đi, Nhàn Đăng đi về phía biệt viện. Khi đi ngang qua hậu viện, hắn nhín thấy Vương thẩm đang cho gà ăn. Phủ của Hà viên ngoại có một hậu trạch, chủ nhân sẽ không bước vào, chỉ dành cho người hầu ở, có một số người hầu đã nuôi một số gà vịt, cá, ngỗng, ở hậu viện để giết lấy thịt ăn vào các dịp lễ tết.

Ngoài ra trong hậu viện còn có một cái hồ nhỏ, có một số vịt và ngỗng đang bơi trên mặt nước.

Nhàn Đăng đứng bên hồ nhìn một hồi, sau đó hỏi Vương thẩm "con ngỗng" này bán bao nhiêu tiền.

Y là ân nhân cứu mạng của Hà phủ, đồng thời cũng là một "tiên quân" cao cao tại thượng, y biết phép thuật và tiên thuật, trong mắt một phụ nhân trung niên không hiểu biết nhiều như Vương thẩm, thì y chính là một nửa thần tiên rồi.

Thần tiên đã mở lời muốn một con ngỗng thì có gì khó khăn chứ, bà ta cũng không dám nhận tiền, chỉ nói Nhàn Đăng cứ tùy ý mà bắt.

Sau khi Nhàn Đăng nghe thấy, thịnh tình không thể từ chối, vì vậy y đã xắn tay áo chuẩn bị bắt ngỗng. Y nhìn trúng một con ngỗng trắng "trái tim lớn và thân hình mập mạp", nó bơi nghênh ngang trên bờ, không để ý đến bất kỳ ai.

Nhàn Đăng khom lưng, lặng lẽ đến gần: Ngỗng lớn, ngỗng lớn, ta bắt được thì ngươi phải ngoan ngoãn một chút, đừng trách ta độc ác, chỉ là cái vị ở trong phòng đã không thèm để ý ta trong ba ngày trời rồi, cho nên ta chỉ có thể bắt ngươi về để làm hài lòng mỹ nữ thôi. Yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi chết một cách có thể diện, cho dù có làm ngỗng quay, ngươi vẫn là con ngỗng quay đẹp nhất thành Tầm Dương này. Vả lại, chết dưới hoa mẫu đơn, làm ngỗng cũng phong lưu…

Vương thẩm ở bên cạnh nhắc nhở: "Tiên quân, ngỗng không dễ bắt đâu, cẩn thận một chút!"

Thật đáng tiếc lời nhắc nhở này đã quá muộn.

Ngỗng lớn màu trắng dường như cảm giác được tính mạng của mình bị uy hiếp, nhưng nó căn bản không sợ Nhàn Đăng, ngược lại chậm rãi xoay người lại, trừng mắt nhìn chằm chằm Nhàn Đăng.

Nhàn Đăng bị nó nhìn chằm chằm mà thầm nghĩ: Chỉ là một con ngỗng bé tí thôi mà, có gì mà phải sợ chứ?

Y háo hức muốn thử tiến lại gần con ngỗng trắng lớn.

Thật bất ngờ, ngay lúc này con ngỗng trắng lớn lại dám tấn công y. Nhàn Đăng chưa từng đánh nhau với ngỗng, chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên một tia sáng trắng, đôi cánh to lớn hướng trái phải đánh vào mặt y, đầu như bị búa bổ mấy cái.

Y ôm đầu bỏ chạy, la hét liên tục.

Lan Tuyết Hoài ở bên kia không biết gì về chuyện này, chỉ lẳng lặng ngồi trong phòng.

Nói đến ngồi thiền là thân phải tịnh, tâm phải tĩnh, nếu không đối với việc tu hành chỉ có hại mà không có lợi, tâm không tĩnh thì không tu hành được gì cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK