Lan Tuyết Hoài mở miệng: "Không dẫn theo được!" Hắn cắn răng lau nước mắt: "Nhàn Đăng, chờ chúng ta trở lại sẽ đi tìm hắn ta." Dứt lời, một tay của hắn đã kéo Nhàn Đăng lên thuyền. Tay của Nhàn Đăng bị kéo ra từ trên người Đường Kỳ Nhạc, y chỉ kịp bắt được chiếc chuông, lúc lên thuyền, y cũng không thể nắm chắc được, ding dong một tiếng, rơi xuống đất, vỡ tan tành trên mặt đất. ******************* Vô Tự Bàn Thạch ở trong tay Lan Tuyết Hoài đột nhiên phát ra ánh sáng yếu
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.