Nhàn Đăng như sắp gục ngã, thầm nghĩ: E rằng đây chính là di chứng của sự lo lắng, bây giờ y còn không đứng vững nổi. Thấy vậy, Phiêu Phiêu giật mình, vội vàng đứng dậy nói: “Ngươi ngồi xuống đi, sao thế, vừa rồi hỏi ngươi mà cũng chẳng thấy ngươi trả lời, dạo này ngươi có chỗ nào không khỏe à?” Nhàn Đăng thực sự rất muốn tìm một miếng vải nhét vào trong miệng của nàng ta. Khóe mắt y nhìn trộm về phía ngăn tủ, tim đập nhanh như đánh trống. Phiêu Phiêu nói: “Ây
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.