Lan Tuyết Hoài nhìn giường ở phía đông căn phòng, nói là giường nhưng cũng không phải.
Tầm Dương thành nằm ở phía Bắc, thời tiết rét lạnh, nhà nào cũng ngủ trên giường đất. Giường đất được xây bằng cách trộn bùn với nước kết dính lại mà thành, cũng có một số nhà dùng đá xanh để xây giường. Cái giường ở trước mắt Lan Tuyết Hoài được làm bằng gạch, dưới giường còn có một cái lỗ nhỏ hình vuông, bên trong còn có than đã đốt, đen như mực, còn có mấy khúc gỗ ẩm ướt, có thể thấy đã lâu không có đốt lửa.
Giường này không lớn, hai người ngủ vẫn hơi chật, Nhàn Đăng trải một lớp chăn mỏng lên giường, còn mình thì kéo cái chăn còn lại trải lên hai cái ghế giữa phòng, thoạt nhìn hắn tạm thời định ngủ trên ghế cả đêm.
Nhàn Đăng nằm trên ghế, nhìn Lan Tuyết Hoài, nói: “Sao huynh không ngủ?"
Lan Tuyết Hoài nhìn hắn, phát hiện bây giờ Nhàn Đăng đáng thương vô cùng. Giống như một con hồ ly không có nhà để về, rõ ràng lớn hơn mình vài tuổi mà lại cố ý ôm chăn nằm trên ghế giả vờ yếu đuối. Mặt nạ cũng không che được đôi mắt hồ ly của hắn ta, dục nghênh còn cự mà nhìn hắn.
***Dục nghênh hoàn cự/Dục cự hoàn nghênh: muốn nghênh còn cự/muốn cự còn nghênh: làm điệu bộ.
Lan Tuyết Hoài cười khẩy: “Ngươi cố ý phải không.”
Tinh thần của Nhàn Đăng đã căng thẳng cả ngày, thật sự không có thời gian để đoán tiểu mỹ nhân đang nghĩ gì, hắn ngáp một cái, nước mắt mông lung nói: “Cố ý cái gì? Mau ngủ đi, ta ngủ đây.”
Lan Tuyết Hoài nhìn dáng vẻ này của hắn, bên tai đỏ lên, “cạch” một tiếng đứng lên ghế: “Ngươi còn dám nói ngươi không cố ý? Có phải ngươi đang chờ ta nói ta và ngươi cùng nhau ngủ, đúng không?”
Nhàn Đăng không hiểu ra sao, hỏi: “Muốn ta ngủ với ngươi? Nhưng cái giường này quá nhỏ, không đủ cho hai người nam nhân ngủ.”
Lan Tuyết Hoài cười lạnh: “Đúng vậy, cho nên vừa vặn ta có thể ôm ngươi ngủ, đúng không?”
Nhàn Đăng kêu lên: “Gì cơ? Ta vốn không có nghĩ như thế!”
Hắn vội vàng ngồi dậy, thầm nghĩ: Chuyện này không giải quyết là không được!
Kể từ khoảnh khắc Nhàn Đăng mở quan tài, bởi vì chuyện “giở trò” với Lan Tuyết Hoài, dẫn tới việc đối phương vẫn luôn cho rằng mình có mưu đồ bất chính với hắn.
Nhưng Nhàn Đăng tự nhận mình là chính nhân quân tử, huống chi hắn cũng không hứng thú với nam nhân. Lúc đầu bởi vì bị Thiên Cơ Biến đuổi giết nên hắn không có cơ hội giải thích với Lan Tuyết Hoài, bây giờ không có người ngoài, là một cơ hội tốt để giải thích rõ ràng. Hắn quyết không thể để Lan Tuyết Hoài hiểu lầm mình nữa, nếu không dù mình làm gì thì vị tiểu tiên quân này cũng nghĩ mình trăm phương ngàn kế quyến rũ hắn.
Ai ngờ Nhàn Đăng vừa định giải thích, bên ngoài đã có một tia sấm đánh xuống, ban đêm ở trong mưa to gió lớn càng đáng sợ hơn.
Tiếng sấm vang lên ở bên tai, trong nháy mắt, Nhàn Đăng đã quên sạch mấy lời mình định nói. Lông tơ sau lưng hắn dựng thẳng, bỗng nhiên hắn cảm thấy sợ tiếng sấm.
Nhàn Đăng mất trí nhớ, cũng không nhớ rõ mình từng sợ sấm, lúc này phản ứng có điều kiện của cơ thể đã khiến hắn nhớ ra, hắn thầm nghĩ: Cay thật! Ta làm việc ngay thẳng, vì sao lại sợ sấm chứ?
Lan Tuyết Hoài thấy hắn không lên tiếng, nhíu mày nói: “Sao thế? Bị ta nói trúng tim đen rồi à?”
Nhàn Đăng từ từ kéo chăn lên, nằm xuống ghế, cơ thể cứng ngắc như một ván gỗ quan tài: “Hôm nay dừng lại ở đây, sáng mai ta nói với huynh.”
Ngay sau khi nói xong câu đó, ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng sấm, Nhàn Đăng sợ đến nỗi ngã xuống ghế.
Lan Tuyết Hoài: “Chẳng lẽ ngươi còn sợ tiếng sấm?”
Nhàn Đăng kinh sợ nhìn hắn.
Lan Tuyết Hoài tức giận đến bật cười, hai tay ôm lấy cánh tay, hai chân bắt chéo, nói chuyện như nằm trong dự kiến: “Trước đây là sợ độ cao? Bây giờ sợ sấm sét? Ngươi đúng là dùng đủ mọi cách nha. Sao nào, cuối cùng bây giờ cũng có lý do quang minh chính đại leo lên giường của ta rồi à?”
Nhàn Đăng nhìn hắn một cái, vô cùng bi thương, mắt thấy nhân phẩm của chính mình càng ngày càng đen, hình tượng đoạn tụ* đã im đậm ở trong lòng của tiểu tiên quân, nếu bây giờ mặt dày vô liêm sỉ leo lên giường của huynh ấy, chẳng phải sẽ đúng như lời của đối phương sao? Vậy hắn có cần làm người không?
*Đoạn tụ: đồng tính.
Nhàn Đăng nghĩ: Dù ta có chết ở nơi này cũng không leo lên giường của huynh!
Lan Tuyết Hoài nhìn Nhàn Đăng vẫn muốn giữ chút mặt mũi, vì thế thầm nói: “Còn giả vờ, ta xem ngươi muốn giả vờ đến lúc nào mới lộ đuôi hồ ly ra.”
Hắn nghĩ lại, khẳng định trong lòng: Nếu Nhàn Đăng thực sự muốn ngủ với ta, ta sẽ không ôm hắn, cùng lắm thì để hắn nằm ở bên cạnh mà thôi.
Suy nghĩ nửa ngày, Lan Tuyết Hoài vẫn ung dung chờ Nhàn Đăng không giả vờ được nữa mà đến quyến rũ hắn, thậm chí hắn còn chuẩn bị từ chối, nào ngờ Nhàn Đăng nằm trên ghế không chút động tĩnh.
Sắc mặt của Lan Tuyết Hoài trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, xoay người ngủ.