Nhàn Đăng không biết Phượng Tê đến từ lúc nào, cũng không biết hắn ta đã đến bao lâu. Trong lúc vội vàng, y vẫn không quên nhìn lướt qua mặt Phượng Tê. Dường như dáng vẻ Phượng Tê không hề thay đổi, vẫn là đáng vẻ lúc hắn ta mười chín tuổi nhưng có vẻ âm u và khó nắm bắt hơn. Lan Tuyết Hoài giữ chặt y, kéo lại nói: “Ngươi đừng có chạy lung tung.” Nhàn Đăng giống như con thỏ vậy, nhảy vào trong ngực Lan Tuyết hoài: “Ta không có chạy!” Lan Tuyết Hoài đề
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.