Nhàn Đăng nhìn lại, thấy mấy thiếu niên kia đang hết sức chật vật. Bùn dính trên người trước đó đã dày lên thêm một tầng, trên mặt và trên vai còn nhiều thêm mấy vết thương. Tử Ngọc móc từ trong ngực ra mấy cái màn thầu lạnh, phân ra một nửa đưa cho Nhàn Đăng: “Sau khi ngươi ăn cái màn thầu này xong, ngươi lập tức đi đi.” Nhàn Đăng hỏi: “Vậy còn các ngươi?” Tử Ngọc: “Tăng An còn chưa rõ tung tích, chúng ta phải ở lại đây.” Hắn ta nhìn Nhàn Đăng đang có vẻ hơi lo lắng
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.