Đúng là u lan như mỹ nhân, khi gió thổi tới khó mà giữ được mùi hương.
**********
Thuyền khởi hành từ bến đò Tầm Dương, đi về phía nam dọc theo sông Lạc Thủy, đi qua Cẩm Châu và Lai Châu cuối cùng dừng chân ở bến đò Đông Hải, cũng chính là hạ lưu sông Tiền Đường.
Lúc Nhàn Đăng lên thuyền đã là buổi tối rồi, con thuyền chở khách dài bốn mươi bốn trượng, rộng mười tám trượng, có hai tầng. Ở giữa tầng dưới là gian phòng bình thường dành cho bá tánh, người làm trên thuyền ở, còn phòng ở tầng trên là dành cho quan lại, quý nhân ở.
Nếu chỉ có một mình Nhàn Đăng ngồi thuyền thì chắc chắn sẽ chen chúc trong khoang bình thường, dù sao qua hai ngày cũng sẽ đến Tiền Đường. Nhưng có Lan Tuyết Hoài ở bên cạnh, y lại không dám tùy tiện tìm đại một chỗ để ở tạm, cho nên y nhất định phải chọn thứ đắt nhất, tốt nhất.
Bởi vậy, phòng của hai người bọn họ nằm ở tầng hai gần cuối thuyền, phòng chữ Thiên số một và phòng chữ Thiên số hai.
Sau khi Nhàn Đăng lên thuyền thì tay chân như nhũn ra, bởi vì trước nay y chưa từng đi đường thủy, buổi tối còn chưa ăn được bao nhiêu thì y đã mơ màng ngủ thiếp đi.
Lần này, y lại nằm mơ, trong mơ y đứng bên trên một vách núi, nơi đó bị xuyên qua ngàn vạn lỗ thủng, vĩnh viễn không thể khôi phục được. Chỉ là lần này có một điểm khác với lần trước, đứng trước mặt y còn có một thiếu niên mặc áo trắng.
Đối phương quay lưng về phía y, y chỉ có thể thấy y phục của người này nhuốm đầy máu, Nhàn Đăng sửng sốt, không thốt lên lời: Lan Tuyết Hoài?
Nhưng nhìn kỹ lại, suy nghĩ này rất nhanh đã bị bác bỏ, mặc dù bóng lưng trông rất giống hắn, nhưng người này lớn tuổi hơn Lan Tuyết Hoài một chút.
Không đợi y suy nghĩ xem thiếu niên này rốt cuộc là ai, bên tai y đã vang lên một loạt những lời chửi rủa giận dữ khác.
"Diệp Vũ! Uổng công ngươi sinh ra trong danh môn chính phái, thế nhưng ngươi lại suốt ngày ở cùng tên ma đầu này, phụ mẫu của ngươi ở dưới cửu tuyền biết được, ngươi sẽ ăn nói như thế nào! Nếu bây giờ ngươi quay người lại giết tên ma đầu kia, chúng ta sẽ coi như ngươi lấy công chuộc tội, bỏ qua chuyện cũ."
"Nói nhiều lời cũng vô ích."
"Sao ngươi lại cố chấp đến như vậy!"
Thiếu niên áo trắng đứng ở trước mặt y trên người đầy vết kiếm lớn nhỏ, vết thương lớn nhất nằm ở dưới ngực, hắn nửa quỳ trên mặt đất, cả người dựa vào một bảo kiếm màu đen để chống đỡ thân thể, đã là nỏ mạnh hết đà, nói: "Hắn có ân với ta, ta không dám quên."
Người đối diện hét lớn: "Vậy còn sư phụ ngươi! Chẳng lẽ trơ mắt nhìn ngươi đi vào con đường tà đạo hay sao! Sao ngươi không nghĩ tới bọn họ!"
Thiếu niên áo trắng hít một hơi thật sâu, dường như đã hồi phục được chút ít: "......... Đều không bằng hắn."
Vừa dứt lời, một đạo kiếm khí sắc bén bay ra từ trên tay thiếu niên, kiếm khí hừng hực, uy phong lẫm liệt, cho dù đối diện có rất nhiều người, thì cũng khó mà chống đỡ được.
Thấy hắn khăng khăng một mực như vậy, tất cả mọi người đều vung đao chém tới, bọn họ dứt khoát không khuyên nhủ nữa, hai bên lập tức đánh một trận.
Nhàn Đăng thấy thế, thầm nghĩ không tốt, mạng sống của người thiếu niên này như ngàn cân treo sợi tóc. Trong trường hợp này, hắn nhất định sẽ chết, y cũng không thể thấy chết mà không cứu. Y vội vàng muốn động thủ, nhưng toàn thân giống như bị đông cứng, cho dù y có lo lắng đến độ đầu đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng một ngón tay cũng không thể động đậy được.
Chỉ trong chốc lát, trên người thiếu niên áo trắng kia lại bị thương nặng hơn nữa.Nhàn Đăng cảm thấy bất công muốn bênh vực kẻ yếu, mắng đối phương là lòng lang dạ sói, đối với một tiểu hài tử còn chưa lớn lại có thể xuống tay nặng như vậy. Ngay khi Nhàn Đăng đang cố gắng cứu lấy thiếu niên này, hắn ta đột nhiên xoay người lại, nắm lấy tay y. Lúc này Nhàn Đăng chỉ cảm thấy tay mình đang bị hắn ta nắm lấy, lại không thể nhìn rõ mặt mũi người này, trong lòng mừng thầm: Đúng lúc lắm, ta vừa định mang ngươi rời đi.
Y muốn cử động một chút, lại bị một cỗ lực lượng kỳ quái của tên thiếu niên trước mặt giữ yên tại chỗ không thể động đậy được, Nhàn Đăng ngẩng đầu lên, môi của thiếu niên kia vừa mấp máy, như đang nói chuyện cùng y, y lại gần hỏi: “Ngươi nói cái gì vậy? Ta nghe không rõ!"
Y không ngờ lại bị đối phương đẩy ra một cách thô bạo, Nhàn Đăng nhất thời mở to hai mắt, thân thể vội vàng ngã về phía sau.
Thiếu niên kia đứng trên vách đá, hộc máu, miệng vẫn đang nói chuyện với y, Nhàn Đăng nhịn không được hét lên: "Ta nghe không rõ! Ngươi đang nói gì vậy?!"
Hai mắt y mở to, lại thấy một thanh tiên kiếm màu đen bay tới, gắt gao bảo vệ y, chỉ tiếc cho dù có làm như vậy, cũng không thể ngăn cản y rơi xuống.
Cùng với một tiếng nổ “bùm”, cú ngã này đã đánh thức y…