Nhàn Đăng nói: "Ta làm, ta làm!"
Lan Tuyết Hoài:...
Nhàn Đăng quỳ xuống trên khoang thuyền ôm lấy đứa con trai của một vị mẫu thân trẻ tuổi, nói: "Mau vào phòng trước đi, người ở bên ngoài mau đi theo ta !"
Dân thường ở trên khoang thuyền đang bám lấy lan can thấy trên lưng Nhàn Đăng đeo tiên kiếm, bọn họ nhìn thấy khuôn mặt hiền lành của hắn, trong lòng không khỏi tin phục vạn phần, chỉ chốc lát sau, mọi người đều được Nhàn Đăng đưa trở lại phòng.
Lan Tuyết Hoài thấy thế, hừ nhẹ một tiếng, thầm nghĩ: Khuôn mặt của ngươi còn rất dễ lừa gạt người khác.
Nhàn Đăng sơ tán dân thường xong, liền tiến tới vỗ vỗ lên bả vai của vị tu sĩ mập kia hỏi: "Tiểu hữu, con quái vật này xuất hiện khi nào vậy?"
Vị tu sĩ mập mạp quay đầu lại nhìn Nhàn Đăng, trợn tròn hai mắt, hỏi: "Ngươi là ai?"
Nhàn Đăng vội vàng chắp tay hành lễ: "Ngươi đã quên ta rồi sao, ta chính là người tốt bụng vừa mới giúp ngươi sơ tán dân thường đấy."
Vị tu sĩ mập mạp quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy dân thường đều đã quay trở lại phòng. Vừa rồi hắn ta cùng sư huynh sư đệ hắng giọng hét lớn cả nửa ngày, cũng không ai nghe theo, hiện tại vị tiểu bạch kiểm này lại có thể đưa tất cả mọi người vào trong phòng, vị tu sĩ mập mạp lại nhìn vào khuôn mặt của y, liền nghĩ: Người này có tướng mạo đoan chính, chắc không phải là hạng người nhát gan, cho nên đã sinh ra mấy phần hảo cảm với Nhàn Đăng.
"Thì ra là ngươi, đa tạ tiểu huynh đệ! Con yêu quái này xuất hiện vào giờ tý, lúc đó vốn có sương mù dày đặc. Sau đó không lâu, có một người phụ nhân đã nói rằng con trai của bà ta đã mất tích, bọn ta tìm kiếm hồi lâu thì tìm được một đoạn chân tay cụt ở đuôi thuyền. Việc này trọng đại, bọn ta cũng không dám chậm trễ, cho nên đã bắt đầu truy vết. Ngay sau đó bọn ta liền tìm được con yêu quái này.
Nhàn Đăng nghe xong, trong lòng thầm nghĩ: Có vẻ như trận ầm ĩ trước đó là do người phụ nhân đã lạc mất con trai đã phát sinh tranh chấp cùng bọn họ, cho nên trận ầm ĩ ngày càng trở nên nghiêm trọng, thậm chí còn có tiếng la hét, có lẽ là do sự xuất hiện của con quái vật này."
Nhàn Đăng tiếp tục hỏi: "Các vị tiên hữu, xin hỏi có ai biết lai lịch của con yêu quái này không?"
Ở mũi thuyền đang có một trận huyết chiến, một nam nhân đáng người thấp bé, cả người ướt sũng trong tay cầm tiên kiếm, nói "Còn có thể là gì! Nơi này gần núi Vô Vọng nhất, hầu hết những thứ trong biển đều đến từ đó, Âm Sơn Tử này là một tai họa để lại tiếng xấu muôn đời, ngay cả khi chết, hắn ta cũng không để mọi người được yên ổn!"
Hắn ta vừa dứt lời, từ dưới biển bỗng nổi lên một đồ vật, nhảy lên khoang thuyền, mấy tên tu sĩ mặt mày trắng bệch, lần lượt lui về phía sau. Nhàn Đăng quan sát con yêu quái này, dường như nó không có hình dạng nhất định, càng giống một khối sương mù dày đặc xám xịt ngưng tụ mà thành.
Sáu đạo kiếm quang phóng thẳng lên trời, Nhàn Đăng quan sát một hồi lâu thì hét lớn: "Khoan đã!", nhưng thanh âm của y vẫn chậm một bước, sáu tên tu sĩ trên khoang thuyền đã phóng thích linh lực, sáu đạo kiếm quang lập tức biến mất trong làn sương mù dày đặc màu đen.
Sương đen giãy dụa vặn vẹo trong chốc lát, sương mù càng thêm dày đặc, dường như nó đang lớn hơn.
Nhàn Đăng hét lớn: "Đừng động thủ! Thứ này hẳn là một quỷ biển, vốn dĩ nó chỉ là oán khí của một người đã chết, không biết nó đã ở đây bao lâu, các người động thủ với nó bao nhiêu chiêu, thì linh lực của các người sẽ rơi hết vào trong cơ thể của nó, đối với nó tựa như đang được cho ăn, đạo cao một thước, ma cao một trượng, cuối cùng nó sẽ kéo theo cả con thuyền chôn cùng!"
Con quỷ biển này đã biến hoá càng lợi hại, cho nên ban đầu Nhàn Đăng đã không thể nhận ra nó.
Tu sĩ mập mạp vừa lau nước mưa trên mặt vừa nói: "Theo như lời ngươi nói, chúng ta không được đánh nó?!"
Lại có người mắng: "Không được đánh? Đây chẳng phải là đang đứng yên chịu chết hay sao!"
Người này nói xong, càng nghĩ lại càng tức giận, lại có thêm một tên mãng phu đã liều lĩnh, hung hăng truyền một tia linh lực vào trong kiếm, giơ tay vung kiếm ra, kiếm khí như cầu vồng, đánh trúng sương đen. Sau khi sương đen bị đánh trúng, nó đã hoàn toàn bị chọc giận, oán khí tăng vọt, tạo ra những cơn sóng khổng lồ trên mặt biển.
Nhàn Đăng còn chưa kịp trách mắng hắn ta, cả chiếc thuyền đã bị sóng đánh đến chao đảo, biến động quá lớn, Nhàn Đăng đứng trên khoang thuyền nghiêng người không bắt được thứ gì, chỉ có thể liên tục ngã xuống, Lan Tuyết Hoài vội vàng ôm lấy y, Nhàn Đăng ngã vào trong lòng hắn, lúc này mới có thể ổn định được bước chân.
"Đa tạ tiểu tiên quân."
Lan Tuyết Hoài lạnh lùng nói: "Ngươi ngay cả đứng cũng không vững, còn định làm cái gì?"
Nhàn Đăng có Lan Tuyết Hoài làm cây cột, lập tức đứng vững. Y cũng không trả lời câu hỏi của Lan Tuyết Hoài, chỉ nhìn về phía trên khoang thuyền đang bị nước biển tràn vào. Thuyền lật tới lật lui, đã có vài người rơi xuống nước, nếu cứ để yên cho con yêu quái này, e rằng số phận tiếp theo của chiếc thuyền này chính là không còn một mảnh vụn.