Đường Kỳ Nhạc từ xa hỏi: “Sao rồi?”
Nhàn Đăng: “Tình huống không được tốt lắm, tu sĩ của Thiên Cơ Biến đều chết sạch sẽ, hiện giờ ở bên ngoài đều là đám người che mặt kia. Ta thấy bọn họ cũng không phải là hạng người lương thiện, nếu để những người này mang chiếc quan tài đi, hậu quả thật không dám tưởng tượng.”
Đường Kỳ Nhạc nói: “Ta nghe thấy trong lời nói của huynh có ẩn ý.”
Nhàn Đăng xoa xoa cằm, quyết định nói: “Chúng ta dẫn người đi, không cần mang theo quan tài, làm như vậy sẽ đi nhanh hơn một chút.”
Đường Kỳ Nhạc do dự hết lần này đến lần khác, hắn nhìn Nhàn Đăng vài lần, thấy hắn đã hạ quyết tâm, nói: “Được. Vậy chúng ta cứ làm vậy đi.”
Nhàn Đăng nâng Lan Tuyết Hoài dậy, hai người hợp lực, đặt hắn ở trên lưng của Nhàn Đăng. Nhàn Đăng cảm thấy thân thể bị đè xuống, thầm nghĩ: Tuổi tác của hắn cũng không lớn, lại rất gầy, không ngờ lại khá nặng.
Đường Kỳ Nhạc dẫn đường: “Nhàn huynh. Chúng ta sẽ đi từ con đường nhỏ bên này.”
Hai người trốn đông trốn tây, che giấu tai mắt và chui vào một khách điếm.
Nhàn Đăng sửng sốt, nói: “Không thỏa đáng. Ở trong khách điếm thì quá lộ liễu rồi.”
Đường Kỳ Nhạc: “Không sao. Nhàn huynh, huynh có nghe nói qua một câu. Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Còn nữa, người che mặt nhất định không phải là người trong môn phái, đồ đệ bỏ mạng, không có lệnh điều tra, sẽ không dám tới điều tra khách điếm. Huynh cứ yên tâm.”
Tiểu nhị trong khách điếm tiến lên chào đón, Đường Kỳ Nhạc chỉ đặt một phòng.
Nhàn Đăng hỏi: “Một phòng?”
Đường Kỳ Nhạc đứng thẳng người, lắc lắc tay áo của mình, ý bảo mình là một người nghèo, chỉ có hai bàn tay trắng: “Tiền trên người của ta không đủ để đặt hai phòng, huynh hiểu ý của ta không”
Nhàn Đăng “Ăn nhờ ở đậu”, trong lòng cảm thấy hơi áy náy, thầm nghĩ: Một đồng tiền cũng có thể làm khó anh hùng hảo hán.
Hắn mở miệng: “Đường huynh ân tình lần này, ta sẽ ghi nhớ ở trong lòng. Ngày sau ta nhất định sẽ dâng trả gấp bội.”
Đường Kỳ Nhạc nghe vậy trong lòng run lên, nói: “Đừng. Ta thấy lời nói của huynh có chút quái quái. Dường như có ý muốn tìm người báo thù.”
Tiểu nhị của khách điếm đẩy cửa phòng, Nhàn Đăng đặt Lan Tuyết Hoài nằm ngửa ở trên giường.
Đường Kỳ Nhạc nói: “Nhàn huynh. Huynh đợi ở đây một lát, ta đi tìm lang trung cho vị tiểu hữu này.”
Sau khi hắn đi, trong phòng chỉ còn lại hai người là Nhàn Đăng và Lan Tuyết Hoài.
Nhàn Đăng đứng lên, đi đến bên cạnh Lan Tuyết Hoài mà ngồi xuống, hắn từ mép giường cầm lấy tiên kiếm của đối phương, đặt ở trong tay ước lượng một lát, trong lòng khen: Đúng là một thanh kiếm tốt.
Mặc dù trên người hắn cũng có một thanh tiên kiếm thượng đẳng, nhưng so với tiên kiếm của Lan Tuyết Hoài thì tiên kiếm của hắn vẫn kém hơn nhiều. Nhàn Đăng vuốt ve hai thanh kiếm, trên chuôi kiếm có khắc hai chữ: Chiết Chi. Hẳn là tên của thanh kiếm này, Nhàn Đăng định rút ra tiên kiếm nhìn một lát, nhưng không ngờ, âm thanh của thanh kiếm khi nó được rút ra khỏi vỏ đã đánh thức Lan Tuyết Hoài.
Trong một thời gian ngắn, Lan Tuyết Hoài lại một lần nữa lấy ra tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà nắm lấy cổ của Nhàn Đăng.
Lan Tuyết Hoài nắm lấy thanh kiếm trong tay của hắn và thuận thế đẩy nó lên, lưỡi kiếm sắc bén đè vào cổ của Nhàn Đăng, Nhàn Đăng phải qua một hồi lâu mới có phản ứng, hắn hít một ngụm khí lạnh, vội vàng nói: “Chờ đã!”
Vẻ mặt của Lan Tuyết Hoài lạnh như sương tuyết, nghi hoặc nhìn hắn: “Lại là ngươi.”
Nhàn Đăng vội vàng nói: “Là ta, là ta, tiên quân có việc thì cứ từ từ nói, là ta đã cứu huynh từ trong quan tài ra ngoài!”
Lan Tuyết Hoài nghe vậy, hai tay hơi buông lỏng, nhưng cả người vẫn bao phủ ở trên người Nhàn Đăng, hai chân dùng sức đè lên Nhàn Đăng, khiến hắn nằm ở dưới thân của chính mình không thể nhúc nhích.
Nhàn Đăng nơm nớp lo sợ mà liếc mắt nhìn xuống, nhìn thấy mũi kiếm đã rời xa hắn, liền ngưng tụ ra một tia linh lực ở trong tay, thừa dịp Lan Tuyết Hoài không có phòng bị, lập tức đánh trả. Sau khi mất trí nhớ, hắn đối với thân thể của mình cũng không quen thuộc lắm, cũng không rõ năng lực của mình ra sao, cho nên hắn đã dùng toàn lực để đối phó người nam nhân ở trước mắt. Trong lúc nhất thời, một cổ linh lực cường đại đã làm chấn động toàn bộ căn phòng, chén trà trên bàn là cái thứ nhất chịu không nổi mà nổ tung, Nhàn Đăng trong lòng kinh ngạc, nhưng cũng không dám phân tán lực chú ý.
Sau khi đánh ra một chưởng, Lan Tuyết Hoài đã bị hắn đè ở dưới thân.
Hai người lập tức chiến đấu ở trên giường.
Nhàn Đăng cảm thấy vẫn chưa đủ, hắn làm theo cách mà vừa rồi Lan Tuyết Hoài đã dùng để trấn áp hắn, hắn đè hai chân của đối thủ ở dưới chân của mình, Lan Tuyết Hoài đã thu kiếm Chiết Chi vào vỏ, sau khi chặn đòn tấn công của Nhàn Đăng, hắn linh hoạt mà thay đổi tay lại lần nữa rút kiếm ra.
Nhàn Đăng vội vàng giải trừ đòn tấn công của đối phương, sau đó lại tra kiếm của đối phương vào vỏ, hai người đánh tới đánh lui, cuối cùng tiên kiếm Chiết Chi đã dừng ở trong tay Nhàn Đăng, lúc này cơ hội chiến thắng của hắn tăng lên một chút, hắn dứt khoát rút kiếm ra khỏi vỏ, uy hiếp nói: “Tiểu tiên quân, huynh tốt nhất đừng lộn xộn!”
Hắn vừa nói như vậy, quả nhiên Lan Tuyết Hoài cũng không còn cử động.
Chẳng qua, lần này hắn không nhúc nhích, cũng thật sự là…… Quá “Bất động” rồi.
Không giống như là ngây người khi nghe thấy lời nói của Nhàn Đăng, mà là sau khi nhìn thấy Nhàn Đăng rút ra bảo kiếm của hắn, toàn thân giống như bị năm đạo sấm sét đánh trúng. Vẻ mặt vừa tức giận vừa xấu hổ, lông mày nhíu chặt, tựa hồ có thể giết chết một con muỗi.
Nhàn Đăng nhanh chóng liếc nhìn thanh tiên kiếm ở trong tay, sau khi xác nhận Lan Tuyết Hoài sẽ không cố gắng tấn công hắn nữa, hắn đã thu kiếm lại và trả lại cho Lan Tuyết Hoài.