Nhưng chuyện này cần phải nói với Tư Nhiên một tiếng mới được.
Đứa bé này trưởng thành rất sớm!
Tư Y Cẩm nói chuyện này cho Tư Nhiên.
Cậu bé nghe xong, vô thức quay đầu nhìn Thẩm Tứ.
Tư Nhiên là đứa bé thiếu cảm giác an toàn.
Hành động này của cậu bé khiến trái tim Tư Y Cẩm đau nhói.
Cậu bé đang sợ Thẩm Tứ không vui!
Cậu bé đã sống cuộc sống tầm thường, lúc nào cũng cẩn thận từng li từng tí, thông minh và biết nhẫn nhịn, luôn làm ra những cử chỉ không hợp với tuổi thực.
Thẩm Tứ lập tức ngồi xổm xuống, nói với Tư Nhiên: “Chú muốn con và mẹ có thể hòa nhập vào gia đình chú một cách nhanh nhất. Con yên tâm, có chú ở đây, không ai có thể tổn thương tới hai người cả.”
Tư Nhiên ngoan ngoãn gật đầu: “Con không có ý kiến.”
Thẩm Tứ xoa đầu cậu bé, cười: “Tiểu Nhiên ngoan, tối nay về đó ăn bữa cơm. Chỉ ăn cơm thôi, không làm gì cả.”
Tư Nhiên gật đầu, không nói câu nào.
Thẩm Tứ gọi điện thoại cho mẹ, nói với bà rằng anh sẽ đưa Tư Y Cẩm và Tư Nhiên cùng tới ăn cơm.
Nhận được hồi âm, mợ tư lập tức lấy dũng khí.
Bà quyết định quan sát hai mẹ con Tư Y Cẩm và Tư Nhiên. Tuy mẹ chồng không cho phép bà chia rẽ bọn nhỏ nhưng lại cho phép bà thăm dò!
Bà không tin, Tư Y Cẩm không có chỗ sơ hở nào!
Vì vậy, mợ tư chuẩn bị cả một bàn đồ ăn trong nhà trọ của Thẩm Tứ, nhưng không hề nấu.
Năm giờ chiều, Thẩm Tứ cùng Tư Y Cẩm và Tư Nhiên mang hoa quả trở về.
Vừa vào cửa, Tư Y Cẩm đã chủ động chào hỏi: “Con chào dì.”
Tư Nhiên cũng ngoan ngoãn mở miệng: “Con chào bà nội.”
Mợ tư vốn muốn ra vẻ lạnh lùng nhưng vừa thấy gương mặt nhỏ nhắn của Tư Nhiên, trái tim liền mềm nhũn.
Tư Nhiên ngoan quá, ngoan đến nỗi khiến người khác phải đau lòng.
Tuy mợ tư muốn gây khó dễ cho Tư Y Cẩm, nhưng bà không phải người ác độc hung hăng, nếu không, sao bà có thể bước vào nhà họ Thẩm?
Vậy nên vừa nhìn thấy Tư Nhiên, cơn giận của mợ tư đã giảm đi vài phần.
“Về nhà thôi mà, mang nhiều đồ thế này làm gì, vào trong đi.” Mợ tư nói: “Mẹ đã mua đồ ăn cả rồi, chúng ta ăn ở nhà, muốn ăn gì thì làm món đó.”
Tư Y Cẩm lập tức nói: “Vậy con đi nấu cơm.”
Tư Y Cẩm đang định vào bếp, Thẩm Tứ bỗng ấn cô ngồi xuống ghế, nói: “Để con nấu, mọi người cứ nghỉ ngơi đi.”
Sắc mặt mợ tư trầm xuống, có chút không vui.
Thẩm Tứ lập tức giải thích: “Mẹ, Y Cẩm là giám đốc tác nghiệp của S.A, phụ trách toàn bộ nhân viên trong công ty, cô ấy mới họp hơn ba tiếng đồng hồ nên rất mệt. Hôm nsy con không có việc gì, cũng không vất vả, mà con cũng rất thích nấu ăn.
Không phải mẹ luôn muốn ăn đồ con nấu sao? Mẹ không nhớ chứ con còn muốn báo hiếu mẹ mà!”
Thẩm Tứ nói như vậy, sắc mặt mợ tư hòa hoãn hơn rất nhiều.
Tư Y Cẩm cười nói: “Em phụ giúp anh nhé. Một người làm thì bận lắm. Dì giúp con chăm sóc Tiểu Nhiên với ạ.”
Tư Nhiên lập tức nói: “Cảm ơn bà nội.”
Sắc mặt mợ tư tốt lên rồi.
Thẩm Tứ và Tư Y Cẩm cùng nhau vào bếp, thắt tạp dề, nhéo má đối phương rồi cùng bật cười.
“Y Cẩm, khiến em chịu ấm ức rồi.” Thẩm Tứ thành thật nói: “Anh sẽ thuyết phục mẹ.”
Tư Y Cẩm cười lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Ở bên anh, em không cảm thấy ấm ức.”
Thẩm Tứ nhẹ nhàng ôm lấy cô.
“Chúng ta bắt tay vào làm thôi.” Tư Y Cẩm cười nói: “Lần đầu tiên ra mắt phụ huynh, em muốn thể hiện tốt một chút. Tài nghệ nấu nướng của em cũng không tồi.”
Thẩm Tứ đau lòng: “Để anh làm cho.”
“Em không sao.” Tư Y Cẩm cười lắc đầu: “Để em.”
Tư Y Cẩm chủ động nấu đồ ăn, lúc này mợ tư mới nở nụ cười.
Tư Nhiên ngồi cạnh bà, ngoan ngoãn vẽ tranh.
Mợ tư nhìn khuôn mặt sạch sẽ dễ thương của Tư Nhiên, càng nhìn càng vừa mắt.
Phải công nhận, thằng bé Tư Nhiên này rất xinh đẹp.
Tuy không bằng Thẩm Duệ nhưng nếu ở chung với đám trẻ bình thường cũng là rất nổi bật.
Mợ tư không nhịn được hỏi: “Con vẽ gì thế?”
Tư Nhiên ngẩng đầu, mỉm cười trả lời: “Gia đình tương lai ạ.”
Mợ tư tò mò nhìn, nét vẽ của Tư Nhiên không thể so với Thẩm Hà, Thẩm Duệ, chỉ bình thường như bao đứa trẻ khác, nhưng có thể nhìn ra được, cậu bé đang vẽ một trang viên.
Có biệt thự, đài phun nước, bãi biển, công viên.
Còn có mọi người đang vui vẻ trò chuyện.
Mợ tư tò mò: “Mấy người này là ai?”
Tư Nhiên chỉ vào những người trong tranh: “Đây là Tiểu Nhiên, đây là mẹ, đây là chú Thẩm Tứ, đây là ông bà nội, đây là em trai. Đây là Thẩm Duệ, Thẩm Hà và dì Thẩm, chú Hạ...”
Nhìn bộ dáng đếm vật quý của Tư Nhiên, mợ tư bỗng thấy đứa bé này rất tinh tế.
Đúng là đứa trẻ đáng thuơng.
Mới tí tuổi đã phải trải qua biết bao nhiêu chuyện.
Mợ tư rất thuơng cậu bé.
Aizzz aizzz, lại mềm lòng rồi.
Không được, không thể mềm lòng!
Mợ tư bỗng bày ra khuôn mặt dọa nạt.
Tư Nhiên không hiểu vì sao bà nội lại trở nên y hệt Tôn Ngộ Không, lúc thì mặt mũi hiền lành lúc lại vô cùng nghiêm khắc.
Tư Nhiên tuổi nhỏ nên không biết phải làm sao, đành ngây ngốc nhìn bà.
Mợ tư thấy bản thân đã dọa Tư Nhiên sợ, bà lại mềm lòng.
Cứ như vậy, bà hết nghiêm khắc lại mềm lòng khiến Tư Nhiên không biết phải làm sao.
May mà Tư Y Cẩm nhanh nhẹn, chưa đầy nửa tiếng đã nấu xong một bàn thức ăn.
Cơm chín rồi, đồ ăn cũng chín rồi.
Tư Y Cẩm lập tức bảo Tư Nhiên rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm, lúc này cậu bé như trút được gánh nặng.
Bà nội kỳ lạ thật, sắc mặt biến đổi liên tục khiến cậu bé chẳng biết nói gì.
Tư Nhiên không hiểu, mợ tư cũng không hiểu!
Bà không thích Tư Y Cẩm, nhưng làm sao đây, hình như bà khá thích Tư Nhiên.
Quan trọng là đứa trẻ này rất ngoan, ngoan đến mức khiến người ta đau lòng, trông cũng xinh đẹp dễ thương, muốn không thích cũng khó.
Bà tới tuổi này rồi, bạn bè xung quanh ai cũng đã lên chức bà nội, bà trông mà thèm!
Hiện tại tự nhiên xuất hiện một đứa cháu gọi bà là bà nội, tuy không phải ruột thịt nhưng nhìn cũng rất thích nha!
Aizzz, khó quá!
Tư Y Cẩm giả vờ không biết chuyện gì, nói với mợ tư: “Tài nghệ nấu nướng của con không tốt lắm, mong dì đừng chê cười.”
Thẩm Tứ lập tức nói: “Không có đâu, nấu ngon hơn con nhiều lắm. Tiểu Thất và Hạ lão phu nhân đều khen cô ấy nấu ăn rất ngon!”
Mợ tư sao lại không nghe ra ý Thẩm Tứ chứ, bà khẽ hừ một tiếng, không nói lời nào, vẫy tay với Tư Nhiên: “Tới đây, chúng ta ăn cơm thôi.”