Mục lục
Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạn ngồi cùng bàn Thẩm Mạch quay đầu lại nhìn một cái, không có bất cứ thứ gì.

Đúng thật là gặp ma rồi.

Phía sau Văn Gian Thanh nói nhỏ với Vy Vy: “Cậu vẫn đang tức sao?”

‘Có gì đâu mà tức chứ? Cậu nghĩ nhiều rồi.” Vy Vy bình tĩnh trả lời, rồi nói: “Gian Thanh, cậu đừng suy nghĩ lung tung.”

“Tớ suy nghĩ lung tung? Được thôi, tớ không suy nghĩ lung tung đã cảm thấy lúc được lúc mất rồi, nếu tớ còn suy nghĩ lung tung, chắc tớ không thể sống nổi nữa rồi.” Văn Gian Thanh cười gượng gạo: “Tớ thật sự không biết phải làm như thế nào, mới có thể khiến cậu hiểu được tấm lòng của tớ.”

Vy Vy cúi đầu trả lời: “Thật ra cậu không cần làm thế đâu. Thật ra Mộ Tiểu Vũ...”

“Xin cậu đừng lấy mọi người ra làm lá chắn nữa! Được không?” Văn Gian Thanh ngắt lời của Mộ Tiểu Vũ: “Tớ biết trong lòng cậu đang nghĩ gì. Cậu chỉ muốn lấy Mộ Tiểu Vũ ra làm lá chắn. Thật sự trong lòng cậu rất rõ, với địa vị gia thế của tớ, con gái gia đình như thế nào mà tớ chẳng xứng đáng, huống chi một Mộ Tiểu Vũ nhỏ nhoi? Cô ta chỉ là học sinh của bà nội thôi, vì vậy mới có tư cách đứng trước mặt nói chuyện với tớ. Cậu kéo mình xuống mức tiêu chuẩn này, hà tất phải như vậy chứ?”

“Đâu có, tớ không bằng cậu ấy.” Vy Vy cười gượng gạo: “ít ra gia cảnh cậu ấy trong sạch. Còn tớ... thôi đi, không nói cái này nữa.”

“Vy Vy, tớ chỉ muốn cho cậu hiểu. Tớ thích cậu, không hề liên quan đến gia cảnh và quá khứ của cậu. Tớ cũng không quan tâm đến chuyện đó. Cho dù bây giờ gia đình tớ không thông cảm, không ủng hộ. Nhưng sẽ có một ngày họ sẽ hiểu và ủng hộ thôi. Cậu cũng biết chuyện của bố mẹ nuôi tớ, năm đó, còn nghiêm trọng hơn chúng ta rất nhiều. Chẳng phải bố mẹ nuôi vẫn đến được với nhau sao?” Văn Gian Thanh khẽ giải thích nói: “Những chuyện nhỏ này của chúng ta, so với họ năm đó, không hề là gì. Vì vậy, Vy Vy, cậu hãy tin tớ một lần! Nhất định tớ sẽ lấy hành động ra để chứng minh tất cả! Chúng ta còn ít tuổi, cho dù là chờ thêm mấy năm nữa cũng vẫn chờ được! Cậu hãy đánh cược một lần đi, hãy cược là nhất định tớ sẽ không làm cậu thất vọng!”

Trong lòng Vy Vy rung lên.

Nếu nói không động lòng là đang nói dối.

Văn Gian Thanh vừa đẹp trai, lại nhẹ nhàng chu đáo, phong cách quý ông lịch lãm.

Là mẫu người con gái rất thích.

Cô cũng là con gái, sao cô lại không thích được chứ?

Cô cứ luôn giả bộ không thích, chẳng qua là bởi vì cô biết rõ ràng mình không xứng với anh mà thôi.

Nhưng chuyện đã đến nước này rồi, Văn Gian Thanh vẫn nói được ra những lời này, nếu cô còn không động lòng, vậy thì không còn là con người nữa.

Ánh mắt Vy Vy ấm lên, rồi nói: “Được, cho dù tớ không nhận lời của cậu, nhưng tạm thời tớ cũng không tìm bạn trai. Nếu mà, cậu muốn chứng minh cho tớ thấy, vậy thì hãy chứng minh cho thật tốt đi!”

Văn Gian Thanh vui mừng quá độ, liền nắm lấy ngón tay của Vy Vy.

“Đừng đùa.” Vy Vy sợ quá nhảy lên, rồi nhanh chóng rút ngón tay về. Cô nhìn trước nhìn sau thấy không có người, lúc này mới thấy thở phào nhẹ nhõm.

Buổi tối lúc tan học, Ngu Vũ Mặc nói với Hạ Thẩm Châu: “Tớ luôn muốn cảm ơn cậu, nhưng không có cơ hội. Vừa may hôm nay tan học sớm, với lại mọi người đều không có việc gì, tớ mời cậu đi ăn nhé.”

“Mời tớ?” Hạ Thẩm Châu hơi nhíu mày ngạc nhiên nhìn cô.

Ngu Vũ Mặc gật đầu, trên mặt cô ửng đỏ, rồi nói: “Cậu giúp tớ mấy lần, nhưng tớ chưa lần nào cảm ơn cậu tử tế! Tớ biết có một con phố, bên đó có rất nhiều đồ ăn vặt, với lại ăn rất ngon, rất nhiều người đến đó ăn. Nếu cậu không chê, tớ mời cậu đi ăn thử?”

“Được thôi, có gì đâu mà chê? Tớ chỉ là một người nghèo thôi mà.” Hạ Thẩm Châu cười hi hi trả lời.

Nghe Hạ Thẩm Châu nói như vậy, Ngu Vũ Mặc mới vui vẻ cười lên.

Hạ Thẩm Châu nói qua với mọi người, rồi rời đi cùng Ngu Vũ Mặc.

Lần này hai người không đi taxi, mà đổi thành đi xe buýt, Ngu Vũ Mặc thanh toán tiền cho Hạ Thẩm Châu, rồi kéo Hạ Thẩm Châu ngồi vào ghế sau cùng.

Hạ Thẩm Châu ngồi ở ngoài, Ngu Vũ Mặc ngồi ở bên trong.

Hai người đều không nói gì với nhau.

Bao giờ đang là giờ cao điểm mọi người tan ca, Hạ Thẩm Châu thấy không ít người xách cặp đi giày cao gót, chen chúc theo dòng người lên xuống xe, ánh mắt cậu càng mơ hồ.

“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Ngu Vũ Mặc không kìm nổi hỏi.

“Hôm nay Trịnh Khắc Kỳ đề xuất kiến nghị với cậu, tại sao cậu lại không nhận lời?” Hạ Thẩm Châu từ từ quay đầu, nhìn thẳng vào Ngu Vũ Mặc hỏi. Ánh mắt anh rất trong, như đã biết rõ mọi chuyện.

“Tại sao cậu lại biết...” Lúc đầu Ngu Vũ Mặc hơi ngơ ngác, sau đó cô mở lời hỏi theo phản xạ.

“Điều kiện gia đình Trịnh Khắc Kỳ, cũng thuộc dạng khá nở khu vực này. Có thể nói, trong các học sinh Nhị trung, ít ai có gia cảnh hơn được cậu ta. Thật ra bố của Trịnh Khắc Kỳ chưa là gì cả, cậu ta không hề nói cho mọi người biết ông ta làm gì, mẹ cậu ta mới là người có tiền nhất. Nghe nói, mẹ của Trịnh Khắc Kỳ đầu từ một nhà máy sản xuất dược phẩm ở hải ngoại, kiếm đậm tiền. Đưa con trai ra nước ngoài du học, là chuyện dễ như trở bàn tay. Với lại bố của Trịnh Khắc Kỳ đầu tư nhà máy ở nước ngoài, một trong những chính sách ưu đãi mà chính phủ bên đó dành cho, chính là đưa một số người di dân miễn phí, lấy được luôn thẻ xanh ở nước đó. Nếu cậu muốn ra nước ngoài du học, đây thật sự là một cơ hội rất tốt. Có lẽ, suốt cuộc đời này cũng không thể có cơ hội thứ hai tốt như vậy đâu. Đời người rất ngắn, cậu nên nắm bắt tốt cơ hội này!”

“Cậu... ’ Ngu Vũ Mặc đâu có thể là đối thủ của Hạ Thẩm Châu chứ?

Mấy câu nói của Hạ Thẩm Châu đã khiến Ngu Vũ Mặc không nói được một lời nào.

“Sao cái gì cậu cũng biết vậy? Rốt cuộc cậu là người như thế nào?” Ngu Vũ Mặc cứ thế nhìn thẳng vào Hạ Thẩm Châu, rồi mở lời hỏi: “Sao đột nhiên tớ cảm thấy không quen biết cậu nữa rồi?”

“Tớ vẫn là con người đó. Chẳng qua là cậu chưa bao giờ hiểu về tớ mà thôi.” Hạ Thẩm Châu cười nhẹ, rồi nói: “Tớ còn nghe nói, điều kiện gia đình cậu rất bình thường. Bố mẹ cậu đều là công nhân viên chức, dì của cậu còn làm việc ở trung tâm thương mại của bố Trịnh Khắc Kỳ. Gia đình cậu rất hy vọng cậu có thể lấy được người chồng khá giả, chứ không phải muốn cậu làm tốt hơn.”

“Đó là họ muốn, không phải tớ muốn.” Ngu Vũ Mặc tức giận nói: “Cuộc đời của tớ, tớ tự làm chủ! Bắt tớ lấy một người tớ không hề yêu, tớ thật sự không làm được.”

“Nhưng đây thật sự là con đường tắt nhanh nhất.” Hạ Thẩm Châu tiếp tục nói: “Trịnh Khắc Kỳ rất thích cậu, cậu có thể tận dụng điểm này, lấy được thứ mà cậu muốn có. Tiền bạc, địa vị, và cả cơ hội.”

“Tớ không thực dụng như cậu nghĩ. Đúng, thế giới này bây giờ, quyền lợi địa vị tiền bạc, dường như đã trở thành thước đo đánh giá một người thành công hay là thất bại. Nhưng, nếu là như thế, vậy thì không thành công cũng chẳng sao cả.” Ngu Vũ Mặc mở lời khẽ nói: “Tớ biết cậu muốn nói gì tớ, nói tớ giả thanh cao, dở hơi hay là ngu ngốc. Nhưng, không phải tất cả con gái, đều là tham lam và ham của. Đúng, tớ rất muốn có một cuộc sống tốt. Nhưng cuộc sống này, là dựa vào chính bản thân tớ có được, chứ không phải nhờ vào người khác bố thí mà có. Mỗi một đồng một hào tớ tiêu, đều phải tiêu một cách đường đường chính chính! Bao gồm bữa tối hôm nay tớ mời cậu đi ăn, những đồng tiền này, là tớ đi làm thêm kiếm được, Tớ không muốn làm một con chim trong lồng, tớ cũng không muốn ngồi trên xe BMV khóc, mà tớ muốn cười trên chiếc xe BMV tự lái!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK