“Ngoài những chuyện này ra, cậu ta còn rất nhiều thân phận ảo và hồ sơ hoàn mỹ tương đương. Cũng chính là mỗi lần cậu ta tạo ra một thân phận giả, đều kèm theo đó là một phần tư liệu và văn kiện giả. Người này, có chút bản lĩnh. Tuy nhiên có thể ngụy tạo nhiều văn kiện và hộ tịch giả hoàn mỹ như thế, hơn nữa vẫn không bị lộ tẩy. Từ đó có thể thấy được, đối phương là một hacker hùng mạnh, tuy rằng không sánh bằng Thẩm Lục, nhưng chắc cũng không kém lắm.”
Mọi người đều gật đầu bày tỏ sự tán thành.
Xâm nhập vào hệ thống hộ tịch của bộ công an, đây không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.
“Thân phận mà chúng tôi điều tra nắm vững bao gồm: nhà đầu tư, hướng dẫn viên, đại lý túi da, sinh viên tiến sĩ, ông chủ lớn. Tuổi tác của những người này đều không giống nhau, nhưng đều có chung đặc điểm, đó chính là đều bí ẩn ít tiếp xúc với bên ngoài.” Tiểu Hạ tiếp tục nói: “Khi mà chúng tôi điều tra Trâu Tân Xà, thì có chút kỳ lạ, tại sao ông chủ lớn như thế, chúng tôi lại ít nghe nói chứ? Hơn nữa, anh ta xảy ra chuyện cũng rất khó hiểu, người được gọi là người nhà, tuy nhiên lại không biết tại sao anh ta lại xảy ra chuyện, tại sao lại xảy ra chuyện. Hơn nữa, người được gọi là người nhà, vốn dĩ chưa từng gặp qua mặt mũi thật sự của cậu ta. Cũng chính là nói, mỗi lần Hàn Tắc Phương xuất hiện trong những trường hợp khác nhau, ngoài một thân phận giả hoàn mỹ ra, còn có một mặt nạ hoàn mỹ nữa.”
Những người có mặt sau khi nghe đều tạch lưỡi kêu lạ kỳ.
Hàn Tắc Phương này, thật sự là một nhân vật!
Tuy nhiên có thể đem nhiều thân phận như thế chơi một cách dễ dàng dư sức thế kia.
Thực sự là người tài!
Khó trách người ta đều nói, người tài đều là kẻ điên.
Xem ra, câu này đúng thật không sai.
“Hàn Tắc Phương đối với ai đều rất máu tanh, chỉ duy nhất đối với mẹ cậu ta, rất ngoan ngoãn.” Tiểu Hạ tiếp tục nói: “Đây chính là tại sao sau khi thiếu phu nhân bị bắt, mà tổng tài rất bình tĩnh. Bởi vì lúc đó, mẹ của Hàn Tắc Phương đã trên đường đi đến đây, nếu như Hàn Tắc Phương dám làm gì bất lợi với thiếu phu nhân, chúng tôi sẽ trả đũa Hàn Tắc Phương tại chỗ. Hàn Tắc Phương không cần biết là vì nguyên nhân gì, đều không thể dở trò gì với thiếu phu nhân cả. Huống hồ, mẹ cậu ta còn đang ở chỗ chúng ta.”
Lưu Nghĩa thở ra một hơi dài,trừng mắt nhìn Hạ Nhật Ninh: “Không nói sớm!”
Hạ Nhật Ninh sờ lấy mũi, với vẻ vô tội.
“Nếu như nói cậu ta có hận ý với Tiểu Xuân, cách nói này cũng là được thành lập. Bới vì ám ảnh thời thơ ấu đối với cậu ta mà nói có ảnh hưởng rất lớn. Nhưng, Tiểu Xuân lúc nhỏ cũng thiếu chút chết dưới tay nhà họ, món nợ này, không cách nào tính rồi nhỉ?” Tiểu Hạ lật ngửa hai tay, tiếp tục nói: “Đặc biệt giờ Tiểu Xuân đang ở nhà Hạ gia, cùng với chúng ta, trở thành trợ lý đầu não của tổng tài, Hàn Tắc Phương ganh ghét cũng là chuyện thường.”
Thẩm Thất nói: “Tớ đều cảm thấy người này không thể dùng tư duy bình thường để suy đoán. Đầu óc của cậu ta, hoàn toàn là điên rồi.”
Mọi người đều bật cười, Thẩm Thất liền đem đoạn đối thoại giữa mình và Hàn Tắc Phương kể một lần nữa với mọi người.Tiểu Hạ nói: “Thiếu phu nhân nói những lời này, vừa hay nghiệm chứng được mặt đa nhân cách của Hàn Tắc Phương. Lúc nhỏ Đan Nhất Bàng từng tham gia qua buổi biểu diễn văn nghệ của trường, tiết mục cậu ta biểu diễn là vai diễn khác giới, cậu ta diễn rất tốt. Lúc đó mọi người cho rằng trẻ con không có ý thức đến giới tính, bây giờ nghĩ lại, Đan Nhất Bàng thời điểm đó có lẽ đã xuất hiện mầm mống của tính cách phân liệt. Tôi đã xác minh với nhiều chuyên gia, tình hình tính cách phân liệt này, cứ phải có sự tác động của nhiều yếu tố tổng hợp lại, mới có thể hiện rõ. Đan Nhất Bàng vừa hay đầy đủ những điều kiện đó, cuộc sống của cậu ta chịu đả kích rất lớn, sau đó ảo tưởng một thế giới tương đối hòa bình, lâu dần cậu ta sẽ lạc mất trong chính sự ảo tưởng của mình.”
“Người bình thường sẽ trở thành người tâm thần, bị đưa đến bệnh viện tâm thần, cả đời không ra được. Còn Đan Nhất Bàng sau khi đổi tên thành Hàn Tắc Phương, cậu ta hình như tìm được lối ra để phát tiết, thế là cậu ta đường hoàng mà đóng các vai khác nhau. Những vai diễn này, khiến cho tính cách phân liệt của cậu ta càng đi càng xa, thế nhưng cũng thành công để cậu ta trút giận, mà ẩn giấu càng sâu hơn.”
“Đóng vai diễn nhiều rồi, thì tính cách cậu ta sẽ xuất hiện sự không ổn. Vừa hay lúc này, mẹ của Hàn Tắc Phương có bạn trai. Người được gọi là bạn trai đó là một tên mặt trắng nghiệp vụ. Sống nhờ vào phụ nữ, rất giỏi lời ngon tiếng ngọt, do đó mới đem mẹ của Hàn Tắc Phương dỗ tới quay vòng vòng. Mẹ của Hàn Tắc Phương càng mê luyến người đó, Hàn Tắc Phương cũng càng im lặng. Thế là, cậu ta lại bắt đầu thông qua sự tàn sát để thực hiện trút bỏ gánh nặng tâm lý.” Tiểu Hạ làm tóm gọn bài phát biểu.”
Lưu Nghĩa đưa ra nghi vấn của mình: “Thế thì khi vào tết năm nay, cậu ta vạch ra kế hoạch tấn công bằng bầy sói, là nhắm vào người bình thường hay Tiểu Xuân chứ? Không lý nào, cậu ta sao biết được Hạ Nhật Ninh và Tiểu Thất sẽ tới thị trấn suối nước nóng?”
Tiểu Hạ gật đầu, tiếp tục nói: “Câu hỏi này, có lẽ chỉ có thể hỏi cậu ta. Nhưng, theo sự phân tích và suy đoán của chúng ta, sự trùng hợp có khả năng rất cao. Cậu ta vốn dĩ chính là muốn dùng thị trấn suối nước nóng để lấy đi mấy trăm mạng người đó, kết quả là đúng lúc chúng ta đi qua đó, xem như phá hư chuyện của cậu ta. Cậu ta cũng chính vào lúc này phát hiện sự tồn tại của Tiểu Xuân, thế là tối hôm đó, cậu ta đi công kích thiếu phu nhân, Lưu tiểu thư và cô Từ. Đây được xem như là giận lây.”
Mọi người đều gật đầu, cảm thấy phân tích này rất đáng tin.
“Bời vì chúng ta phá hỏng kế hoạch của cậu ta, cho nên cậu ta lần nữa đem mục tiêu của sự trút giận đặt lên trên người thiếu phu nhân. Cậu ta lựa chọn thiếu phu nhân làm mục tiêu, có lẽ nguyên nhân cũng rất phức tạp. Một mặt là tấn công thiếu phu nhân, đồng nghĩa tấn công tất cả mọi người chúng ta. Nguyên nhân thứ hai, có lẽ bởi vì hào quang người mẹ trên người thiếu phu nhân, nó đánh thức trí nhớ thời thơ ấu của cậu ta. Hôm nay khi cậu ta bắt cóc thiếu phu nhân, tâm trạng có lẽ cũng rất phức tạp.” Tiểu Hạ lần nữa giải thích nói.
Thẩm Thất than nhẹ một tiếng, nghe xong mấy phân tích này, Thẩm Thất cảm thấy khó chịu trong lòng.
Có phải là do sự bất hạnh thời thơ ấu, đều sẽ đem lại hậu quả đáng sợ như thế?
Những người khác cũng cảm khái vô vàng, đều lắc đầu than thở.
Hạ Nhật Ninh nhìn thấy biểu cảm phức tạp của Thẩm Thất, thấp giọng nói: “Được rồi, mọi chuyện đều đã làm rõ, bây giờ đã không còn làđịch trong tối ta ngoài sáng nữa. Triệt để làm rõ thân phận của Hàn Tắc Phương, chúng ta cũng không sợ nữa.”
Thẩm Thất gật đầu: “Mong rằng, anh ta tỉnh ngộ kịp thời.”