Nhưng anh lập tức phản ứng lại được, anh đưa tay ra ôm lấy Vu Tiểu Uyển, nhiệt tình đáp lại sự chủ động của cô.
Người con gái của anh cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
Sao anh có thể khiến cô gái ấy đau lòng thất vọng?
“Đi, chúng ta ra ngoài nói với mọi người, chúng ta thật sự ở bên nhau rồi! Từ giây phút này trở đi, không ai có thể chia rẽ chúng ta!” Thẩm Duệ kéo tay Vu Tiểu Uyển, bước lớn ra bên ngoài.
Vu Tiểu Uyển cảm nhận được ngón tay của Thẩm Duệ đang run rẩy.
Anh chưa từng mất kiểm soát như vậy bao giờ.
Chưa bao giờ.
Cảm nhận được sự kích động và run rẩy của Thẩm Duệ, trái tim của Vu Tiểu Uyển dần dần mở rộng ra.
Vu Tiểu Uyển cảm thấy, cô ấy sẽ không hối hận vì đã đưa ra quyết định này.
Người đàn ông này, đã đặt cô vào vị tí quan trọng nhất trong lòng anh rồi.
Quan trọng như tính mạng của anh.
Vậy thì cô còn có gì phải sợ nữa?
Quả thật tương lai có vô số biến số nhưng cũng có vô sự mong chờ.
Chính vì tình yêu không thể nắm bắt được nên mới tràn đầy sức hấp dẫn!
Chính vì muốn đi tìm kiếm sự thật của tình yêu cho nên mỗi người chúng ta mới long đong như vậy, mới chua xót như vậy, chỉ vì tìm được một nửa hình tròn thuộc về mình trong biển người mênh mông.
Nếu trên con đường này tràn đầy long đong trắc trở cũng đừng nản lòng.
Đó là vì một nửa hình tròn thuộc về bạn vẫn chưa xuất hiện.
Vu Tiểu Uyển và Thẩm Duệ cứ thế tay nắm tay đi về phía các bạn học. Sau đó các bạn học cùng nhau quay đầu nhìn thấy 10 ngón tay của họ đan chặt vào nhau, còn có gì không hiểu chứ?
Tất cả đều đứng lên ra sức vỗ tay cổ vũ cho tình yêu vất vả 3 năm của Thẩm Duệ!
Cặp đôi này thật không dễ dàng!
Nhà họ Hạ đã bày tỏ thái độ đến mức đó rồi nhưng Vu Tiểu Uyển vẫn chưa chính thức đồng ý với Thẩm Duệ.
Tuy cô luôn tham gia một vài trường hợp với thân phận là vợ chưa cưới của Thẩm Duệ nhưng đó là hôn nhân chính trị chứ không phải tình yêu.
Mãi cho đến giây phút này cuối cùng họ cũng hoàn toàn viễn mãn.
Vừa là hôn nhân chính trị cũng là vì tình yêu.
Đây là kết cục viên mãn rồi.
Duệ quay người, trước mặt rất nhiều học sinh, anh quỳ một chân xuống lấy ra một chiếc hộp gấm màu xanh lam.
Hộp gấm là sản phẩm chuyên dụng của S.A, đây là mẫu mới nhất của năm nay.
Thẩm Duệ mở hộp ra, hai chiến nhẫn xuất hiện trong tầm mắt của Vu Tiểu Uyển.
Vu Tiểu Uyển lập tức bịt miệng lại, nước mắt đột nhiên trào ra hốc mắt.
Cặp nhẫn này là do cô thiết kế!
Hôm đó, Thẩm Duệ cố ý mặt mày ủ ê đến tìm Vu Tiểu Uyển và nói với cô nhà thiết kế quan trọng của S.A đột nhiên mắc bệnh, đang có một mẫu thiết kế phải nộp gấp nhưng quả thật là không tìm được người giúp đỡ.
Thẩm Duệ còn nói với cô, mẹ ruột Thẩm Thất của anh mấy ngày không ngủ được vì chuyện này.
Vu Tiểu Uyển sau khi nghe thấy thế liền lập tức nhận bản thiết kế này, cô đã nghiên cứu rất lâu mới làm ra thiết kế này theo bản vẽ sơ bộ.
Khi Vu Tiểu Uyển thiết kế cặp nhẫn này đã dành phần lớn thời gian để nghe những bài hát tình yêu cũng như những bộ phim về tình yêu mới tạo ra bản thiết kế cuối cùng.
Sau khi Vu Tiểu Uyển nộp bản thiết kế lại không nhìn thấy tác phẩm của mình xuất hiện trong sản phẩm bán ra của năm nay.
Vu Tiểu Uyển còn tưởng thiết kế của mình không đạt và bị loại rồi.
Cô thật sự không ngờ Thẩm Duệ lại đem chúng đến đây.
Cho nên bảo Vu Tiểu Uyển không kích động thế nào đây?
Đây là tác phẩm chính tay cô thiết kế!
Bây giờ bị chính tay Thẩm Duệ lấy ra cầu hôn, ý nghĩa này quả thật nhẫn đôi bình thường không thể so sánh được.
Thẩm Duệ mỉm cười nhìn Vu Tiểu Uyển nói: “Cặp nhẫn đôi này chỉ có một, kích thước là của anh và em. Thiết kế này mẹ anh rất thích nhưng vì đó là lần đầu em thiết kế nhẫn đôi nên anh đã bỏ tiền ra mua bản thiết kế này. Anh muốn để cho tình yêu của chúng ta trở nên vĩnh hằng, trở nên có một không hai. Ở trên thế giới này, chỉ có em mới có tư cách đeo chiếc nhẫn này với anh. Cho nên Tiểu Uyển, em có muốn bảo vệ tình yêu có một không hai của chúng ta không? Em có muốn để anh cùng trân trọng tâm huyết của em, niềm tự hào của em, lý tưởng của và cả tương lai của em với em không?”
Vu Tiểu Uyển dùng sức gật đầu, đôi mắt cô đong đầy nước mắt.
Những bạn học xung quanh cũng hết sức vui vẻ.
Mọi người cùng nhau hoan hô: Tiểu Uyển! Thẩm Duệ! Tiểu Uyển! Thẩm Duệ!”
Thẩm Duệ nghe thấy câu trả lời của Tiểu Uyển liền lập tức lấy nhẫn dành cho nữ ra, kéo tay Tiểu Uyển chầm chậm đẩy chiếc nhẫn vào ngón tay của Tiểu Uyển.
Kích thước quả nhiền rất vừa.
Thẩm Duệ lấy chiếc nhẫn còn lại đưa cho Vu Tiểu Uyển.
Vu Tiểu Uyển nén nước mắt nhận lấy rồi chầm chậm đẩy nhẫn vào ngón tay của Thẩm Duệ.
Giây phút đeo xong nhẫn, ngón tay của Thẩm Duệ thuận thế ngoắc vào ngón tay của Vu Tiểu Uyển, mười ngón tay của hai người lại một lần nữa đan chặt vào nhau.
Cặp nhẫn lấp lánh ánh bạc đó lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời
Trán của hai người nhẹ nhàng cọ vào nhau, ánh mắt dịu dàng nhìn đối phương, trong mắt tràn đầy tình ý.
Các bạn học đều ào ạt lấy điện thoại ra chụp giây phút họ cầu hôn sau đó cùng vui vẻ và hoan hô cho họ.
Hai cô gái Ngưu Hân Hân và Mã Ly Ly nhìn thấy màn cầu hôn khiến người ta phát điên lên ở trước mắt đột nhiên không biết nói gì thì tốt.
Nam thần họ nhìn trúng, quay người một cái đã cầu hôn người con gái khác rồi?
Lại còn lãng mạn như vậy!
Trời ơi!
Thật sự không chịu nổi mà!
Ngưu Hân Hân và Mã Ly Ly lấy đồ của mình, ngay cả tâm tư chào hỏi với người khác cũng không có mà quay người rời khỏi hiện trường.
Còn người ở hiện trường không ai quan tâm đến hành tung của hai người họ.
Bây giờ họ chỉ muốn hoan hô cho Thẩm Duệ và Vu Tiểu Uyển thôi!
Bọn họ quả thực quá không dễ dàng rồi!
Nhìn thấy họ ở bên nhau những người khác liền thấy lại có niềm tin vào tình yêu rồi!
Khi Thẩm Duệ và Vu Tiểu Uyển xác định tình cảm, Thẩm Hà và hoàng tử Joel cuối cùng cũng hòa giải với nhau.
Nhưng mà sau khi hòa giải, Thẩm Hà lại bắt đầu có khúc mắc.
Thực ra bao nhiêu năm nay trong lòng cô luôn có một bóng dáng bí ẩn mà mơ hồ.
Cô rất muốn biết, anh trai nhỏ năm nào cũng tặng một bộ lễ phục nhỏ cho cô rốt cuộc là ai.
Anh ấy đã kiên trì bao nhiêu năm nay, tình cảm này chắc chắn không phải là một người bình thường với một tình cảm bình thường có thể làm được.
Thẩm Hà cũng rất có thiện cảm với người đó.
Nhưng anh trai nhỏ đó quá xa vời, giống như chưa từng xuất hiện trên thế giới này.
Còn Joel ở bên cạnh chân thực như vậy, cũng ưu tứ như vậy.
Thẩm Hà muốn không rung động cũng rất khó.
Nhưng làm sao đây?
Một người là anh trai nhỏ, một người là anh Joel dịu dàng.
Cô phải lựa chọn thế nào đây?
Tâm sự này cứ quấn quanh trong lòng của Thẩm Hà không tự thoát ra được.
Khi trở về Cung Tử Á nhìn thấy tâm sự của Thẩm Hà bèn hỏi cô: “Chẳng phải cậu đã hòa giải với hoàng tử Joel rồi sao? Tại sao lại còn phiền não như vậy?”
Thẩm Hà lại than thở: “Việc này thật sự một lời không nói hết được. Cậu nói xem mình phải làm đây? Mình phải lựa chọn thế nào? Nếu cậu đã yêu rồi thì tốt, mình còn có thể hỏi cậu.”
Cung Tử Á càng mơ hồ: “Hả? Cậu đang nói gì vậy?”