Mục lục
Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ lão phu nhướn mày, giọng nói trở nên lạnh lùng hơn: “Cháu lại muốn cầu xin cho mẹ cháu chứ gì?”

Hạ Nhật Ninh cười ngượng ngùng: “Không thể giấu được bà điều gì. Bà nội, mẹ cháu biết sai rồi. Lần này bà ấy thực sự biết lỗi rồi! Mấy năm nay, mẹ con luôn âm thầm gửi đồ qua cho bọn trẻ, mặc dù Tiểu Thất và Thẩm gia không thiếu những thứ này, nhưng đó đều là tấm lòng của bà ấy.”

“Hừ, người muốn giết chết bọn trẻ năm đó cũng là cô ta!” Giọng điệu của Hạ lão phu nhân vẫn rất lạnh lùng: “Bây giờ còn giả vờ làm người tốt gì chứ? Nếu như không phải Tiểu Thất mạng lớn thì cháu dâu và hai đứa chắt của ta đã không còn nữa rồi!”

Nói đến đây, Hạ lão phu nhân đập mạnh xuống giường một cái, giọng nói vô cùng nghiêm nghị.

Hạ Nhật Ninh không dám lên tiếng nữa.

Sau khi thở hổn hển mấy tiếng, Hạ lão phu nhân khoát tay nói: “Cái nhà này ta đã giao cho cháu làm chủ rồi, cháu cứ liệu tình hình mà giải quyết! Ta có tuổi rồi, ở tuổi này rồi nên ta không còn muốn quản những việc này nữa.”

“Bà nội, bà đừng nói thế. Cháu được bà nuôi lớn vì vậy đương nhiên cháu phải vâng lời bà chứ ạ.” Hạ Nhật Ninh vội vàng ngồi sát lại gần, hắn nhẹ nhàng vỗ nhè nhẹ lên lưng Hạ lão phu nhân rồi nói: “Bà cũng nhìn thấy hai đứa trẻ rồi, sao bà có thể nhận mình đã già chứ? Hai đứa nó vẫn còn chờ bà dạy dỗ mà!”

“Hừ!” Hạ lão phu nhân hừ mạnh một tiếng rồi mới nói: “Nếu như không phải thấy hai đứa trẻ vẫn còn nhỏ thì hôm nay ta cũng không muốn nhắc đến chúng! Bốn năm trước, chúng quả thực rất quá đáng!”

“Vâng.” Hạ Nhật Ninh không dám cãi lại.

“Vâng ạ.” Hạ Nhật Ninh không dám cãi lại, hắn chỉ có thể dịu dàng nói: “Ba mẹ con thực sự biết lỗi rồi! Tiểu Thất nói, mấy năn nay cô ấy thường xuyên nhận được bưu kiện từ nước ngoài, đều là đồ dành cho trẻ con cả. Có những thứ mặc dù không đắt, nhưng mà lại rất hiếm. Hai người họ đã hối hận rồi.”

“Được rồi, đừng nhắc đến chuyện này nữa.” Hạ lão phu nhân lập tức cắt lời Hạ Nhật Ninh, bà nói: “Ta không muốn nhìn thấy chúng! Một chút cũng không! Nếu như cháu muốn ta đón đại thọ một cách vui vẻ thì chỉ cần mang Tiểu Thất và hai đứa nhỏ về nhà là được rồi. Không cần làm quá khoa trương, cũng không cần gọi người khác tới, chỉ mấy người trong nhà chúng ta ăn một bữa cơm là được rồi.”

“Vâng ạ, thưa bà nội.” Đáy mắt Hạ Nhật Ninh hiện lên một tia thất vọng và tiếc nuối.

Nếu như đó là nguyện vọng của bà nội thì đương nhiên Hạ Nhật Ninh phải hoàn thành rồi.

“Đúng rồi, anh trai của cháu thì sao? Nó đã chơi bời bên ngoài nhiều năm như thế rồi mà bây giờ vẫn chưa muốn ổn định à?” Hạ lão phu nhân mở miệng hỏi: “Có lẽ sinh nhật ta nó sẽ về nhỉ?”

“Đó là chuyện đương nhiên ạ! Những năm trước, cho dù anh ở đâu, bận việc gì thì đến ngày quan trọng này, anh cũng quay về mà.” Hạ Nhật Ninh vội vàng trả lời: “Sáng nay cháu vừa gọi điện thoại cho anh, anh nói, anh sẽ mang bạn gái về chúc thọ bà đấy!”

Hạ lão phu nhân bỗng nhiên mỉm cười: “Thằng nhóc này, cuối cũng nó cũng chịu mang bạn gái về rồi! Được rồi, cháu không cần ở đây nữa, trời sắp tối rồi, ta cũng đã mệt, các cháu cứ về đi. À, đúng rồi, mang một chút điểm tâm về cho bọn trẻ. Nghe nói Tiểu Hà rất thích ăn đồ ngọt, mang cho Tiểu Hà nhiều một chút.”

“Vâng, thưa bà nội.” Hạ Nhật Ninh vội vàng đáp lời: “Ngày nào Tiểu Hà cũng nhớ đến món điểm tâm này đấy ạ!”

“Thích là được rồi! Ta sẽ cho người mang đến mỗi ngày. Hạ gia chúng ta vẫn còn có đủ món này cho con bé ăn! Cả nhà chúng ta chỉ có mỗi một cô công chúa này nên phải cưng chiều nó!” Vừa nghĩ đến gương mặt phúng phính đáng yêu của Tiểu Hà, Hạ lão phu nhân không nhịn được mà mỉm cười, bà giơ tay lên sờ vào gò má mình: “Được rồi, cháu đi đi!”

Hạ Nhật Ninh đáp một tiếng rồi xoay người ra về.

Sau khi Hạ Nhật Ninh mang bọn trẻ rời đi, quản gia Hòa cười ha ha quay lại, bà ấy nói với Hạ lão phu nhân: “Lão phu nhân, tiểu thư thật thông minh, giống hệt như người năm ấy.”

“Già rồi.” Hạ lão phu nhân vịn vào tay quản gia Hòa, bà chầm chậm rởi khỏi giường rồi đi đến trước một cái tủ. Bà bảo quản gia Hòa mở cửa lấy ra một chiếc hộp gỗ trắc được chạm khắc tinh xảo, ngón tay bà vuốt nhè nhẹ lên chiếc hộp, sau đó lại bảo quản gia Hòa mở ra.

Trong chiếc hộp có mấy tấm ảnh cũ, chúng đều là những tấm ảnh được chụp lúc bà kết hôn.

Kỹ thuật chụp ảnh thời đó vẫn chưa phát triển lắm, nhưng vẫn có thể nhìn ra trong ảnh là một cô gái xinh đẹp.

Từ bức ảnh có thể thấy được, khi ấu Hạ lão phu nhân là một cô gái xinh đẹp đến nhường nào.

“Lúc lão phu nhân còn trẻ, người đúng là rất đẹp!” Quản gia Hòa không nhịn được mà cảm thán: “Thảo nào cả đời lão gia chẳng hề thay lòng đổi dạ mà chỉ hy vọng giữ được một mình người.”

Hạ lão phu nhân vuốt ve tấm ảnh một cách cẩn thận, trên bức ảnh ố vàng là một nụ cười tỏa nắng.

Phải nói rằng, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu của Thẩm Hà thực sự rất giống gương mặt của Hạ lão phu nhân khi còn trẻ.

Không biết là sau này lớn lên Thẩm Hà sẽ có dáng vẻ thế nào.

Chỉ nhìn hiện tại thì đúng là rất giống Hạ lão phu nhân.

Nhưng mà, số lượng trẻ con sẽ thay đổi diện mạo khi lớn lên cũng rất nhiều.

Lúc còn nhỏ, những minh tinh nổi tiếng đều có gương mặt bánh bao, lớn lên rồi thì gương mặt mới trở nên thon gọn.

Hơn nữa, Thẩm gia và những người khác của Hạ gia đều có gương mặt vline cả.

Đương nhiên, đây đều là gương mặt tự nhiên chứ chưa hề trải qua quá trình phẫu thuật thẩm mỹ.

Chỉ riêng Thẩm Hà mới có gương mặt bánh bao mềm mại mà thôi.

Vì vậy, Thẩm Hà luôn tưởng rằng cả nhà chỉ mình nó có gương mặt bánh bao thôi.

Gương mặt của Hạ lão phu nhân không phải kiểu gương mặt thon gọn mà là kiểu trái xoan tiêu chuẩn. Đây là kiểu gương mặt thịnh hành ở thời kỳ kiến quốc.

Hơn nữa, trên các tạp chí điện ảnh lúc đó, kiểu gương mặt này cũng rất được ưa thích.

Vì vậy, lúc Hạ lão phu nhân còn trẻ cũng là một cô gái xinh đẹp không thua kém ai.

Hạ lão phu nhân nhẹ nhàng mở miệng nói: “Quốc Tường giống ba nó, Nhật Ninh cũng giống ba nó, không ngờ rằng, đến thế hệ của Tiểu Hà thì lại giống ta.”

Quản gia Hòa lập tức nói: “Bởi vì ông chủ và nhị thiếu gia là đàn ông. Tiểu Hà là một bé gái nên đương nhiên sẽ giống lão phu nhân rồi.”

Hạ lão phu nhân lập tức mỉm cười: “Cái miệng của bà thật biết nói chuyện!”

“Vốn dĩ là vậy mà, tiểu thư cũng nói là cô ấy rất giống người!” Quản gia Hòa cười toe toét: “Cái miệng nhỏ của tiểu thư mới ngọt, chỉ cần mở miệng gọi một tiếng bà là trái tim tôi như tan chảy. Nhưng mà, lão phu nhân, người có thể yên tâm rồi. Tiểu thiếu gia và tiểu thư rất có gia giáo, Thẩm gia đã dạy dỗ bọn họ rất nghiêm khắc. Tôi thấy tiểu thiếu gia rất giống ông chủ lúc còn nhỏ. Tôi nhớ rằng lúc mới đến Hạ gia, tuổi tác của tôi còn ít, lúc đó, mặc dù tuổi còn rất nhỏ nhưng mà ông chủ đã rất chín chắn và điềm tĩnh. Mặc dù tiểu thư lớn lên ở Đức, nhưng Thẩm gia vẫn luôn để ý đến việc dạy dỗ cô ấy. Với sự gia giáo của Thẩm gia, chắc chắn sẽ không tồi. Thẩm gia đã dạy dỗ được Thẩm Tử Dao và Tiểu Thất thành những cô gái ưu tú như thế thì sao tiểu thư có thể có khiếm khuyết được chứ?”

Hạ lão phu nhân càng hài lòng hơn, bà nói: “Đúng là thế. Chúng ta có thể tin tưởng vào sự gia giáo của Thẩm gia.”

“Mặc dù tiểu thư là một cô bé kiêu căng ngang trời, nhưng tính cách lại rất lương thiện, cô bé không hề vì địa vị và thân phận của mình mà làm mất thân phận.” Quản gia Hòa dìu Hạ lão phu nhân ngồi xuống ghế, bà chậm rãi nói: “Khi nãy, tôi có thăm dò tiểu thư, tôi thấy tính cách của tiểu thư và thiếu phu nhân rất giống nhau.”

“Vậy thì tốt.” Hạ lão phu nhân nhìn ra ngoài cửa sổ bằng ánh mắt trông mong: “Đến lúc có thể quay về chính thức thì tốt rồi. Đã đến tuổi này rồi, ta không mong đợi cũng không đòi hỏi thứ gì nữa, chỉ mong hai đứa chắt nhanh chóng trở về là đủ rồi.”

“Ngày đó sẽ đến sớm thôi ạ.” Quản gia Hòa cười trả lời.

Hạ Nhật Ninh mang Thẩm Duệ và Thẩm Hà quay về trang viên Cảnh Hoa, vừa đến cổng nhà đã nhìn thấy Trình Thiên Cát đứng tựa vào một chiếc xe Range Rover.

Hạ Nhật Ninh biết Trình Thiên Cát có chuyện cần nói nên hắn lập tức dừng xe rồi để Tiểu Xuân đưa bọn trẻ vào trong, một mình hắn xuống xe rồi bước về phía Trình Thiên Cát.

“Có muốn hút một điếu không?” Trình Thiên Cát đưa một hộp thuốc lá ra.

“Vì Tiểu Thất và bọn trẻ nên tôi bỏ rồi.” Hạ Nhật Ninh khoát tay: “Anh tìm tôi có việc gì?”

Trình Thiên cát cất hộp thuốc lá, hắn không hề mở nó ra.

“Mặc dù tôi đã gọi điện cho cậu rồi nhưng tôi cảm thấy nói qua điện thoại không tiện lắm, vậy nên tôi muốn gặp cậu một lần nữa.” Trình Thiên Cát thở dài một tiếng: “Chị Vưu đối xử với tôi rất tốt, lần này tôi có thể rời khỏi tổ chức cũng nhờ vào sự giúp đỡ của chị ấy. Vì vậy, chuyện của chị ấy, tôi muốn dồn hết tâm sức.”

Hạ Nhật Ninh gật đầu: “Mẹ tôi luôn rất coi trọng anh, không uổng công bà ấy bảo vệ anh như thế.”

Trình Thiên Cát cười cười, hắn nói: “Đúng thế, tôi biết rất rõ việc chị ấy luôn bảo vệ tôi.”

“Anh muốn nói gì?” Hạ Nhật Ninh hỏi: “Anh muốn nói đến chuyện bố mẹ tôi muốn quay về đúng không? Không cần nói nữa đâu, tôi đã nói chuyện với bà nội rồi, bà nội vẫn không chịu tha thứ.”

“Không phải, chị Vưu gửi cho tôi một bưu kiện từ nước ngoài, chị ấy muốn nhờ tôi chuyển cho cậu. Đồ đang ở trên xe của tôi.” Trình Thiên Cát lắc lắc đầu, hắn ta xoay người mở cửa lấy từ bên trong ra một chiếc vali rồi đặt lên mui xe, sau đó nói: “Thứ này là đồ gửi cho Hạ lão phu nhân. Cụ thể là thứ gì thì tôi cũng không biết, tôi chưa hề mở nó ra.”

Hạ Nhật Ninh gật đầu, hắn xách lên rồi nói: “Không có chuyện gì nữa đúng không?”

Trình Thiên Cát đột nhiên mở miệng nói: “Tổng giám đốc Hạ.”

Đôi mắt phượng của Hạ Nhật Ninh nhếch lên, hắn nhìn Trình Thiên Cát một cách thâm trầm: “Còn có chuyện gì khác sao?”

“Nghe nói cuối tuần có triển lãm đá quý.” Trình Thiên Cát lại cười rộ lên: “Tiểu Thất sẽ đi đấy.”

“Tôi biết rồi.” Hạ Nhật Ninh gật đầu.

“Vậy thì, tổng giám đốc Hạ chắc chắn không biết rằng đại tiểu thư của Phùng gia cũng sẽ đến đúng không?” Khóe miệng Trình Thiên Cát cong lên, hắn ta nói: “Mấy hôm nay, tôi nghe được một tin rằng, đại tiểu thư của Phùng gia quen được một nhân vật rất có máu mặt. Hơn nữa, cô ta cũng sẽ xuất hiện ở buổi triển lãm lần này. Cậu bảo Tiểu Thất cẩn thận một chút.”

Hạ Nhật Ninh lập tức cười: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở.”

“Không có gì, tạm biệt.” Trình Thiên Cát gật đầu.

Hạ Nhật Ninh khẽ cười rồi gật đầu, hắn xách đồ sau đó quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng của Hạ Nhật Ninh, Trình Thiên Cát thở phào một tiếng, hắn ta gãi đầu rồi không nhịn được mà lẩm bẩm: “Hơi phiền phức thật!”

Vừa trở về biệt thự, Thẩm Duệ và Thẩm Hà liền làm nũng với Thẩm Thất.

Vừa bước vào phòng của Thẩm Thất, bọn chúng liền nhìn thấy cô đang lau một chiếc gương cổ được thiết kế rất tinh xảo, hơn nữa, vừa nhìn là có thể biết nó là một thứ khá đắt tiền.

Thẩm Hà thận trọng bước đến gần, nó nói: “Mami, đây là cái gì thế ạ? Chiếc gương này thật đẹp!”

Thẩm Duệ chống cằm nói: “Con luôn cảm thấy rất quen thuộc.”

Thẩm Hà cũng làm theo: “Lẽ nào chúng mình đã nhìn thấy ở trong game?”

Thẩm Thất nhìn bọn chúng, cô nói: “Đừng nói bậy. Đây là thứ mà ba của các con cho người mang đến bảo mẹ giữ gìn thật cẩn thận. Chiếc gương này có rất nhiều nguồn gốc, chờ bà cô của các con về mẹ hỏi bà ấy là sẽ biết ngay!”

Nói xong câu này, Thẩm Thất không nhịn được mà bật cười.

Mấy ngày nay, El và Mạc đại ca gắn bó như keo sơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK