Tiếng la hét của người phụ nữ bên trong gần như đã thê lương.
Thẩm Viễn thở dài, thật ra cậu không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng sao mấy chuyện vớ vẩn này lúc nào cũng chủ động tìm đến cậu.
Thẩm Viễn lùi lại một bước, cậu không gõ cửa mà trực tiếp bay lên đá một cước về phía cửa lớn!
Ầm...
Một tiếng động cực lớn vang lên, cả cánh cửa đã bị Thẩm Viễn đạp bay ra ngoài.
Sau tiếng động lớn, Thẩm Viễn nhìn thấy rõ tình cảnh trong phòng khách, người đàn ông lôi thôi kia đang giữ chặt một người phụ nữ mặt mày sưng vù, đánh không ngừng.
Người phụ nữ kia nhìn thấy Thẩm Viễn đứng ở cửa, hai mắt lập tức lóe lên chút sức sống. Nhìn Thẩm Viễn với ánh mắt đầy hi vọng, cô ta đã yếu tới mức không thể nói được, chỉ có thể nhìn Thẩm Viễn với ánh mắt cầu xin.
Người đàn ông kia nhìn thấy Thẩm Viễn còn chưa đi, đồng thời còn đạp bay cánh cửa. Anh ta lập tức ngây người ra, ngồi đó hồi lâu cũng chưa phục hồi lại tinh thần.
Thẩm Viễn đi vào, nhìn trang trí trong phòng đã rất cũ, các thiết bị lắp đặt trong nhà rõ ràng là phong cách từ hai mươi năm trước.
Cái nhà này vẫn luôn không được tu chữa, rõ ràng hai người này cũng không phải là người giàu có gì.
Thẩm Viễn tùy ý cúi đầu nhìn hai người trên mặt đất, sau đó tìm một chỗ khá sạch sẽ, ngồi xuống, vẻ mặt cậu lười biếng nhìn bọn họ: “Đánh người phụ nữ là không tốt lắm đâu?” Người đàn ông kia cuối cùng đã có phản ứng lại, nhìn thấy Thẩm Viễn – một người đưa đồ take away còn dám đi vào trong nhà mình, ngồi ở trên ghế sa lon nhà mình dạy dỗ mình, anh ta lập tức nổi giận, thả vợ mình ra và chuẩn bị tóm lấy Thẩm Viễn: “Cậu là ai mà cũng dám lên mặt dạy dỗ tôi? Cậu có tin tôi đánh chết cậu không...”
Người đàn ông kia còn chưa kịp tới gần Thẩm Viễn, một cái dĩa ăn sáng loáng đã chĩa vào cổ của người đàn ông.
Chỉ cần anh ta đi về phía trước thêm một bước, lập tức sẽ có máu tươi bắn ra ba mét!
Người đàn ông này nhìn ánh mắt bình tĩnh của Thẩm Viễn, theo bản năng anh ta liền biết được cậu bé trẻ tuổi này nhất định là người đã từng nhìn thấy máu.
Bởi vì chỉ có người từng nhìn thấy máu mới có khả năng bình tĩnh đối mặt với máu và cái chết như vậy.
“Cậu, cậu là ai?” Người đàn ông kia cứng người đứng yên tại chỗ và ngừng công kích, anh ta đã không còn khí thế kiêu ngạo như vừa rồi nữa.
Ánh mắt Thẩm Viễn nhìn người phụ nữ trung tuổi vẫn nằm trên mặt đất, nhíu mày nói: “Dì? Dì còn sống không? Có cần tôi gọi xe tang lễ tới không?”
Người bình thường nghe được Thẩm Viễn nói như vậy, chắc hẳn không chết cũng phải tức chết.
Vậy mà lúc này người phụ nữ trung tuổi nghe được Thẩm Viễn nói như vậy, cô ta hít sâu mấy hơi mới yếu ớt mở miệng nói: “Cứu tôi, cứu tôi...”
Thẩm Viễn nghiêm mặt nhìn người đàn ông này nói: “Chú nghe thấy chưa? Là dì ấy cầu cứu tôi, tôi mới tiến vào! Tôi là thấy việc bất bình nên ra tay giúp đỡ thôi, chú biết chứ?”
Ánh mắt của người đàn ông kia vẫn tập trung ở cái dĩa ăn trên trên cổ, anh ta chật vật nuốt nước miếng một cái, mới run rẩy nói: “Cậu thanh niên, có chuyện gì từ từ nói, tạm thời bỏ vũ khí xuống, bỏ xuống rồi nói sau.”
Thẩm Viễn cũng rất nhanh nhẹn, nói thu lại là thu lại.
Sau đó, cậu ngồi xổm xuống nhìn người phụ nữ bị đánh đang hấp hối, rất bình tĩnh hỏi lại một câu: “Tôi nên gọi xe cứu thương hay xe tang lễ nhỉ?”
Người phụ nữ vội vàng thò tay ra, cố gắng nắm lấy quần của Thẩm Viễn: “Cứu tôi, đưa tôi đi bệnh viện, tôi muốn sống tiếp!”
Thẩm Viễn gật đầu, nói: “Được, tôi sẽ gọi xe cứu thương cho dì.”
Thẩm Viễn nói xong lại lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại.
Điện thoại còn chưa được kết nối, chỉ thấy người phụ nữ nằm trên mặt đất đột nhiên trợn tròn hai mắt, bộ dạng cấp bách: “Nhanh, nhanh tránh, tránh ra...”
Một giây tiếp theo, người đàn ông ưa bạo lực gia đình kia đã cầm cái ghế bên cạnh lên, đánh về phía gáy của Thẩm Viễn.
Nói thì chậm, nhưng mọi chuyện xảy ra rất nhanh.
Thẩm Viễn không quay đầu lại, cơ thể linh hoạt hơi nghiêng sang một bên. Sau đầu cậu giống như mọc ra đôi mắt vậy, cậu lấy tốc độ cực nhanh thoát khỏi đòn đánh lén của đối phương.
Thẩm Viễn đứng phắt dậy, đá ngược lại một cái!
Bịch!
Chân phải của Thẩm Viễn trực tiếp đập từ trên xuống dưới, thoáng cái nện vào vai của người đàn ông ưa bạo lực gia đình kia.
Người đàn ông kia bất giác quỳ một đầu gối xuống.
Một giây tiếp theo, từ trên đùi của anh ta đột nhiên truyền đến một loạt tiếng xương nứt khiến người ta ê răng.
Lại một giây tiếp theo, người đàn ông này khiếp sợ hét lên: “A...”
Xương đầu gối của anh ta đã bị đập gãy!
Thẩm Viễn bình tĩnh gọi điện thoại xong, mới cất điện thoại đi, khóe miệng cong lên nhìn về phía người đàn ông vừa đánh lén mình, cậu cười và nói: “Thú vị thật, không ngờ anh lại dám đánh lén tôi! Từ khi tôi ba tuổi đã không còn ai dám đánh lén tôi nữa rồi!”
Phải biết rằng, từ khi cậu bắt đầu biết đi, Sùng Minh đã bắt đầu dạy cậu phải đối phó với các loại đánh lén.
Ngay từ lúc đầu là chơi trò đánh lén, sau đó là thật sự ra tay, cuối cùng là thật sự dùng những đòn có thể giết người!
Nếu như Thẩm Viễn không bồi dưỡng trực giác đủ tốt, cậu sẽ thật sự bị cha ruột của mình giết chết!
Ngay từ lúc đầu, Thẩm Lục đặc biệt không đồng ý về điều này.
Nhưng Sùng Minh rất kiên trì, cuối cùng Thẩm Lục không lay chuyển được. Hơn nữa Thẩm Viễn cũng thích cách thức huấn luyện này. Bởi vậy, Thẩm Viễn xem như đã được một tay Sùng Minh dạy dỗ.
Cho nên người đàn ông bạo lực gia đình kia có bản lĩnh gì mà dám đánh lén Thẩm Viễn?
Thẩm Viễn chẳng qua chỉ đánh gãy một chân của cậu ta đã là rất nhân từ rồi.
Nếu như không phải cậu còn muốn tiếp tục làm nhân viên đưa đồ take away, chắc hẳn mạng nhỏ của người đàn ông này đã sớm không còn rồi.
Dưới tầng truyền đến tiếng còi xe cảnh sát.
Vừa rồi, tiếng kêu thảm thiết cùng với tiếng đánh nhau phát ra, cuối cùng làm cho đám người dưới tầng thấy bất an, có người đã gọi điện thoại báo cảnh sát.
Cảnh sát tới rất nhanh, khi bọn họ vừa lên tầng lại sửng sốt.
Bọn họ chỉ thấy một người trẻ tuổi mặc đồ nhân viên take away đang ngồi ở trên ghế sa lon, bộ dạng an nhàn thảnh thơi giống hình như không có việc gì.
Trên mặt đất là một người phụ nữ trên người đầy thương tích, một người đàn ông ôm một chân không ngừng lăn lộn trên mặt đất.
Đám cảnh sát cho rằng Thẩm Viễn là hung thủ, tất cả đều rút súng chỉ vào cậu: “Cậu là ai? Đứng lên, hai tay đặt ra sau đầu!”
Thẩm Viễn nhíu mày, thản nhiên trả lời: “Tôi ghét nhất là bị người khác dùng súng chỉ vào tôi!”
Thẩm Viễn nói xong câu đó, lập tức từ trên ghế salon đứng lên, lại đi về phía ngoài cửa: “Các anh đưa bọn họ về, chẳng phải sẽ biết chuyện gì xảy ra sao?”
Thẩm Viễn vừa nói dứt lời, thân hình chuyển động giống như u linh, mấy cảnh sát này chỉ cảm thấy trước mắt chợt hoa lên, chờ tới khi bọn họ lấy lại tinh thần, thì người trẻ tuổi này đã lấy hết súng của tất cả đám người bọn họ.
Mấy người kia trơ mắt nhìn Thẩm Viễn phá những khẩu súng lục của bọn họ rồi tiện tay ném ở trên mặt đất, trên lưng bọn họ chợt đổ mồ hôi lạnh.
Người trẻ tuổi này là ai?
Tại sao cậu ta lại có thân thủ đáng sợ như vậy? Lúc này, người phụ nữ nằm trên mặt đất đã khôi phục được chút sức lực, vội vàng giải thích: “Cứu mạng! Cậu trai trẻ này là ân nhân cứu mạng của tôi, chồng tôi đánh tôi, ông ta muốn đánh chết tôi! Cầu xin các anh nhanh chóng cứu tôi với!”