Trường Hồng Nghệ ta kỹ năng múa của cậu là giỏi nhất rồi. Nếu cậu không múa chính thì màn múa này cũng không có điểm hấp dẫn đặc biệt nữa. Ý kiến của tớ là đổi sang phương án hai. Tuy ít đi phần múa, nhưng thêm những tiết mục khác cũng không tồi đâu.” Ngu Vũ Mặc đồng tình nói thêm: “Cậu thấy sao?”
“Ừ, vậy thì chuyển sang phương án hai đi.” Mộ Tiểu Vũ cố gượng cười nói: “Tuy tớ bị thương không thể múa được, nhưng vẫn làm được những việc khác.”
Ngu Vũ Mặc gật đầu.
Hai người đột nhiên trở nên ngại ngùng, không biết nên nói gì bây giờ.
Mộ Tiểu Vũ lặng lẽ thở dài một cái, rồi nói: “Có câu nói này tớ không biết nên nói hay không nên nói với cậu.”
“Ù, cậu đã nói như vậy rồi, thì hãy nói đi.” Ngu Vũ Mặc cười gượng gạo.
“Có phải cậu thích Hạ Thẩm Châu không?” Mộ Tiểu Vũ mở lời hỏi.
Mặt Ngu Vũ Mặc đột nhiên đỏ ửng lên: “Không... không có chuyện này đâu...”
“
“Chúng ta đều là con gái, cậu không cần giấu tớ. Tớ cũng nhìn ra rồi.” Mộ Tiểu Vũ cười gượng gạo, rồi nói: “Nhưng mà, tớ cũng muốn khuyên cậu một câu. Đừng có thấy cậu ta đẹp trai, mà động lòng với người ta. Trái tim của cậu ta, rất lạnh đấy. Ngoài chị em gái nhà cậu ta ra, thì không một người con gái nào lọt vào mặt xanh của cậu ta đâu.”
“Tớ không có đâu...” Ánh mắt Ngu Vũ Mặc nhìn ra chỗ khác theo phản xạ, đây chính là biểu hiện của việc nói dối.
“Bất luận cậu có hay không, cậu cũng nên cẩn thận! Người đàn ông này, không đơn giản như cậu nhìn thấy đâu.” Mộ Tiểu Vũ nói: “Người đàn ông của Hạ gia, không một ai là đơn giản đâu.”
“Sao nghe cậu nói bí ẩn thế? Nhà anh ta không phải ở dưới quê sao? Chẳng phải nhà anh ta nghèo lắm sao?” Ngu Vũ Mặc lập tức cảm thấy mơ hồ rồi: “Con nhà gia đình đình ở quê, sao lại có thể phức tạp như cậu nói chứ?”
Mộ Tiểu Vũ đột nhiên tỉnh ngộ, tất cả mọi người đều che giấu thân phận đến đây học.
“À, không có gì, cậu cứ coi như tớ nói luyên thuyên đi.” Mộ Tiểu Vũ luông cuống trả lời nói.
Cô không thể tiết lộ thân phận của Hạ Thẩm Châu và người khác được.
Một tình địch là Vy Vy đã đủ khiến cô chịu đựng rồi.
Nếu để những học sinh nữ khác của hai trường này biết được thân phận của Văn Gian Thanh, thế chả phải tranh nhau vỡ đầu sao?
Cô không ngốc đến nỗi này đâu.
‘Vậy, nếu không có chuyện gì khác, tớ đi về trước đây. Cậu chịu khó dưỡng thương nhé.” Lúc này Ngu Vũ Mặc mới thấy thở phào nhẹ nhõm, rồi nói: “Hoạt động lần này của trường cậu cũng không cần sốt sáng quá, cho dù chúng ta thực hiện phương án hai, nhất định cũng sẽ thắng.”
Mộ Tiểu Vũ gật đầu, rồi nói: “Được, vậy tớ không tiễn cậu nữa.”
‘Ừ, tạm biệt.” Ngu Vũ Mặc vẫy tay chào rồi quay người đi luôn.
Ngu Vũ Mặc sau khi ra khỏi lớp học, cô nhìn trước nhìn sau không thấy bóng dáng của Hạ Thẩm Châu, đoán chắc anh ta vội không chờ được đã về trước rồi.
Dù sao hai trường cũng sát nhau, cũng không xa lắm. Mình tự về là được rồi.
Chỉ là trong lòng cảm thấy hơi hụt hẫng.
Ngu Vũ Mặc đi ra khỏi lớp học, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một đám con gái quây vào với nhau, cùng nhìn về một hướng.
Thấy mắt họ ai nấy đều lóe lên hình trái tim, Ngu Vũ Mặc không kìm nổi cũng nhìn theo hướng họ đang nhìn.
Chỉ thấy ở chỗ không xa, Hạ Thẩm Châu đang dựa người vào hành lang của trường, trên tay cậu cầm mấy viên sỏi, cách một lúc lại ném một viên xuống dưới hồ, sau đó trên mặt nước gợn lên từng lớp sóng tròn.
Ngu Vũ Mặc cũng đứng ở đó, cứ thể ngẩn ngơ nhìn Hạ Thẩm Châu.
Cô không thể không thừa nhận, Hạ Thẩm Châu thật sự rất bắt mắt.
Đàn ông đẹp đến cực độ, thật ra là còn bắt mắt hơn cả phụ nữ đấy.
Vẻ đẹp đó khiến bạn không thể ghen tỵ nổi, chỉ có thể ngưỡng mộ và thưởng thức, thật đấy, anh ta đẹp hơn ba phần đa số phụ nữ được gọi là người đẹp trên thế giới này.
Những bạn học nữ xung quanh đều đang kinh ngạc nói nhỏ: “Đẹp trai quá! Tớ chưa bao giờ thấy con trai mà đẹp trai đến thế!”
“Tớ cũng thế! Tớ luôn cảm thấy anh ấy trông rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi.”
“Tớ cũng cảm thấy trông rất quen.”
“Hình như cậu ta là học sinh của Nhị trung! Thật không ngờ tới, trường Nhị trung ngốc ngếch thế mà lại có một nam thần đẹp trai đến vậy!”
“Thật đấy thật đấy, đúng là quá ngạc nhiên luôn! Ài, nếu là của trường chúng ta thì tốt biết mấy?”
“Không sao đâu! Hoạt động trường học năm nay, học sinh hai trường cùng nhau tổ chức! Đến lúc đó, họ sẽ đến trường Hồng Nghệ của chúng ta, lúc đó chúng ta có thể dốc hết tâm sức thể hiện rồi!”
“Đúng đúng đúng, hoạt động trường học năm này, nhất định tớ sẽ thể hiện thật tốt, nhất định phải để anh ấy nhìn thấy cái đẹp của tớ!”
“Ui, rõ ràng là nhìn thấy tớ đấy biết không?”
“Thôi đi nào, nhất định là nhìn thấy tớ!”
‘Đi đi đi, cậu dẹp sang một bên đi! Nói đến đẹp còn chưa đến lượt cậu dâu!”
...
Nghe đám con gái hi hi ha ha thảo thuân, Ngu Vũ Mặc chỉ cười trong lòng, tiếp theo đó tất nhiên là cảm thấy rất tự hào!
Đó là bạn học ngồi cùng bàn với tớ đấy!
Hình như cảm nhận được ánh mắt của Ngu Vũ Mặc, Hạ Thẩm Châu nhìn về phía Ngu Vũ Mặc.
Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, đột nhiên Hạ Thẩm Châu nở một nụ cười.
Ngu Vũ Mặc liền nghe thấy bên cạnh có tiếng hít hơi lạnh thật sâu: “Trời ơi, thật sự đẹp đến nỗi nghẹt thở!”
Ngu Vũ Mặc không dám đứng im tại chỗ, cô sợ tính mê trai của đám con gái xung quanh sẽ lây sang mình.
Ngu Vũ Mặc nhanh chóng đi tới đó, Hạ Thẩm Châu cũng đứng ngay dậy, rồi nói: “Đi thôi.”
“Cậu vẫn đợi tớ từ lúc nãy tới giờ?” Ngu Vũ Mặc hỏi có chút lo lắng và xúc động.
“Ừ.” Hạ Thẩm Châu gật đầu.
Cùng đến, tất nhiên là sẽ cùng về rồi.
“Thật ra cậu có thể về sớm hơn mà.” Trong lòng Ngu Vũ Mặc có chút vui mừng, trên miệng lại cố tỏ ra hiếu thắng.
“Trong gia phả nhà tớ, có một quy định đó là: chăm sóc tốt cho những cô gái bên cạnh.” Hạ Thẩm Châu đưa tay lên vỗ vào đỉnh đầu Ngu Vũ Mặc, rồi nói: “vì vậy, chờ cậu về, là trách nhiệm của tớ.”
Trong đáy lòng Ngu Vũ Mặc, lập tức nở một bông hoa thật to.
Đẹp đến nỗi không thể nào tả nổi.
Hạ Thẩm Châu bước rộng rời đi, trai tim của Ngu Vũ Mặc cũng theo đó bước lên.
Cô quên luôn sự cảnh cáo của Mộ Tiểu Vũ rồi.
Người đàn ông đẹp như vậy, sao lại có thể nham hiểm đáng sợ như Mộ Tiểu Vũ nói chứ?
Nhất định là cô ta nhìn lầm rồi!
Ừ không sao!
Nhất định là nhìn lầm rồi!
Lúc Hạ Thẩm Châu và Ngu Vũ Mặc về đến Nhị trung, vừa bước vào cổng trường học, đã thấy Trịnh Khắc Kỳ mặt tối sầm đứng ở trước cổng trường học, hình như anh ta có điều gì muốn nói nhưng lại đang lăn tăn.
Hạ Thẩm Châu nhìn Trịnh Khắc Kỳ một cái, anh không hề để ý, tiếp tục đi lên phía trước.
Trịnh Khắc Kỳ đưa tay ra kéo lấy Ngu Vũ Mặc, rồi nói: “Vũ Mặc, anh muốn nói chuyện với em.”
“Tớ không có gì để nói với cậu.” Ngu Vũ Mặc hất ngay tay của Trịnh Khắc Kỳ ra, rồi nói: “Những gì cần nói hôm đó tớ đã nói rất rõ ràng rồi. Cảm ơn sự giúp đỡ của cậu đối với tớ, nhưng không cần đâu.”
Trịnh Khắc Kỳ đột nhiên kêu lên: “Vũ Mặc, hết kỳ nghỉ hè này, có lẽ tớ sẽ chuyển trường.” Ngu Vũ Mặc vừa bước đi hai bước, đột nhiên cô dừng lại.