Thật ra không phải Dương Lâm sợ tiếng sấm sét, mà là khung cảnh nơi này thật sự quá đáng sợ.
Một căn nhà nhỏ như vậy, nhỡ bị sét đánh trúng thì phải làm sao đây.
Dương Lâm sợ quá liền dựa người vào Trình Thiên Cát theo phản xạ
Thật sự khi bên ngoài bắt đầu có tiếng sấm, là Trình Thiên Cát đã tỉnh giấc rồi.
Nhưng anh không dám dậy, nhưng anh vẫn giả vờ như đang ngủ.
Bây giờ thì hay rồi, Dương Lâm không hề giữ ý gì dựa sang bên anh, Trình Thiên Cát cảm giác như sau lưng anh có một đống lửa đang cháy.
Tạo nghiệp rồi!
Anh đang tuổi trẻ sung sức mà!
Một cô gái xinh đẹp trẻ chung như vậy dựa vào người anh...
Hự hự hự hự...
Vừa rồi đã nói gì nhỉ?
Anh đã hứa với Dương Lâm rồi mà, tuyệt đối không động vào người cô mà!
Vì vậy, anh kiên quyết không thể làm cầm thú được!
Dương Lâm càng lúc càng lại gần hơn, Trình Thiên Cát đành lẳng lặng tiến ra ngoài hơn.
Trình Thiên Cát đành mở lời nói: “Lâm Lâm, em định đẩy anh xuống dưới sao?”
Lúc này Dương Lâm mới hoàn hồn trở lại, cô thấy mình bất tri bất giác áp sát người vào Trình Thiên Cát, lập tức xấu hổ quá, xoẹt xoẹt một cái chuồn ngay ra: “Đúng, em xin lỗi nhé! Em không cố ý đâu! Em chỉ là...”
“Sao thế? Em sợ tiếng sấm sao?” Trình Thiên Cát đành giả bộ như không phát hiện vấn đề gì hỏi cô.
“Cũng không phải, em chỉ cảm thấy, căn nhà nhỏ này, sẽ không bị sét đánh trúng chứ?” Dương Lâm không dám chắc chắn nên hỏi: “Em hơi khó ngủ.”
“Vậy sao?” Trình Thiên Cát cũng điều chỉnh tư thế, rồi nói: “Nếu không ngủ được, vậy thì nói chuyện với nhau đi.”
“Được ạ.” Dương Lâm mừng quá: “Thế anh không buồn ngủ sao?”
“Ngày mai có rất nhiều thời gian để ngủ mà.” Trình Thiên Cát trả lời với giọng rất dịu dàng.
Lúc này Dương Lâm mới thấy nhẹ nhõm, cô ôm lấy chăn, nhìn ra sấm chớp ngoài cửa sổ, rồi nói: “Trời đang đẹp mà sao tự nhiên lại mưa nhỉ?”
Trình Thiên Cát chỉ cười, ban ngày anh đã nói rồi mà! Chỉ là cô không nhớ thôi.
Trình Thiên Cát liền kiếm chuyện khác để nói: “Hay nói về cuộc sống gần đây của em đi? Nói xem em và các đồng nghiệp có chuyện gì hay không?”
Có câu chuyện này của Trình Thiên Cát, Dương Lâm lập tức vứt hết chuyện sấm sét ra ngoài kia, cô cứ thế nói chuyện với Trình Thiên Cát từng chuyện từng chuyện.
Đúng thật là, sau khi nói chuyện với nhau, Dương Lâm thật sự không thấy sợ hãi nữa.
Cô luôn cảm thấy, chỉ cần có Trình Thiên Cát ở bên, thì không sợ một cái gì hết.
Nói chuyện được một lúc, Dương Lâm lại cảm thấy buồn ngủ rồi.
Trình Thiên Cát cũng không nói gì, anh cứ thế nhìn mí mắt Dương Lâm dần dần sụp xuống, sau đó một lúc sau đã ngủ say rồi.
Trình Thiên Cát cũng không được giấc ngủ ngon.
Anh chỉ ngủ được một lúc, anh cảm giác Dương Lâm lại lấn sang, và còn ôm cánh tay của anh nữa.
Ừ, được thôi.
Anh đành giả vờ không tồn tại vậy.
Chờ chút đã, sao chân của cô cũng gác lên nữa?
Ừ, thôi được.
Vẫn coi như không tồn tại vậy.
Chờ đã, sao cả người cô đều...
Trong lòng Trình Thiên Cát lập tức thở dài một cái: tự tạo nghiệp, không sống nổi nữa rồi!
Sáng ngày hôm sau, khi Dương Lâm vừa mở mắt ra, cô thấy cả người mình nằm áp sát vào ngực Trình Thiên Cát.
Dương Lâm lập tức phản ứng lại mình đã làm gì.
Cô lập tức nhẹ nhàng rút lại chân tay, từ từ quay về vị trí của mình, lặng lẽ lắng nghe, hình như Trình Thiên Cát vẫn chưa tỉnh?
May quá may quá rồi, mình có thể coi như chưa hề xảy ra chuyện gì rồi!
Dương Lâm nhìn thời tiết bên ngoài, trời đã bắt đầu sáng rồi.
Dương Lâm từ từ nhẹ nhàng bước xuống giường, cô mặc quần áo vào, mở cửa đi ra ngoài.
Cả đêm hôm qua mưa bão, thế giới bên ngoài, một cảm giác tươi mới ập vào.
Hố nhỏ dưới mặt đất vẫn còn lấp lánh những giọt nước, những cây cỏ non đầy sức sống dưới đất đang kiêu hãnh vươn vai, tường nhà vì được nước mưa rửa, cũng sạch sẽ hơn nhiều, trên nóc nhà lóe lên những ánh sáng dịu dàng, cảnh sắc mơ màng và đẹp đến thế
Những cành cây bên cạnh đang động viên những chiếc lá sợ hãi, yên tĩnh đến nỗi không nhúc nhích gì.
Bầu trời trong xanh như vừa được rửa, dường như chưa bao giờ chịu đựng mưa bão sấm sét.
Tất cả tất cả mọi thứ, đều tốt đẹp đến thế, đều yên tĩnh đến thế.
Dương Lâm không kìm nổi bước chân ra ngoài, cô ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt, tâm trạng cô dần dần bình tĩnh trở lại.
Đột nhiên cô cảm thấy, thật sự cuộc sống như vậy cũng không tồi.
Những năm gần đây, hàng ngày cô đều bận như con quay.
Lúc còn bé thì bận học, sau khi trưởng thành, bố nằm viện, một mình cô bận kiếm tiền sinh sống. Rồi sau đó xảy ra chuyện của Thái Đức Phát, ra nước ngoài du học, nhưng cũng vì ngưỡng mộ Thẩm Thất, cô trở nên càng bận hơn càng chăm chỉ hơn.
Vì vậy, đến bây giờ, mới thật sự được thả lỏng một chút.
Dù sao, đây chính là suy nghĩ sâu xa của Tổng giám đốc Thẩm, chính là muốn cô nghỉ ngơi thật tốt.
Hay là hãy cứ như bây giờ, cắt đứt liên lạc cắt đứt với mạng internet, lại có thể yên tĩnh được.
Sau khi Dương Lâm rời khỏi phòng, lúc này Trình Thiên Cát mới thấy thở phào nhẹ nhõm.
Thật là đáng ngại quá.
Trình Thiên Cát lấy chăn che đi cơ thể mình, anh che đi phản ứng sinh lý của mình.
Chờ sau khi hoàn toàn bình thường trở lại, Trình Thiên Cát mới mặc quần áo vào, thu dọn qua căn phòng, sau đó quay người đi kiểm tra một chút nóc nhà và cửa sổ, sau khi xác nhận mọi thứ vẫn chắc chắn, anh mới ra sau nhà xem mấy cái thùng hôm qua đã cọ rửa sạch sẽ, thùng đã được đựng đầy nước mưa rồi.
Không khí trên đảo này thật sự rất trong rỏh.
Vì vậy, chất lượng nước mưa ở đây cũng rất tốt.
Trình Thiên Cát cất dọn lại hết tất cả các công cụ dự trữ nước ngọt, chuẩn bị lần sau tiếp tục sử dụng.
Rồi sau đó anh chuyển hết những chiếc thùng đã đựng đầy nước mưa vào trong nhà.
Những ngày tiếp theo, số nước ngọt này, sẽ duy trì cuộc sống trong những ngày tới của họ.
Trình Thiên Cát tính đi tính lại, số nước ngọt này đủ để cho họ sử dụng trong một tuần rồi.
Cũng gần đủ, một tuần sau Thẩm Thất sẽ đến đón họ về nhà.
Có nước ngọt rồi, có thực phẩm và muối rồi, về cơ bản, những ngày tiếp theo có thể thoải mái được rồi.
Trình Thiên Cát gần làm xong mọi việc, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của Dương Lâm.
Trình Thiên Cát ngẩng đầu lên nhìn, trên khuôn mặt Dương Lâm vẫn hơi ngại ngùng, nhưng cô đã che giấu đi rất nhanh: “Em làm theo tiêu chuẩn của anh, hái được không ít quả dại, em đã ăn thử rồi, đều đã chín hết, có thể ăn được rồi.”
Trình Thiên Cát gật đầu, anh coi như đêm qua chưa hề xảy ra chuyện gì, rồi nói: “Anh đã chuyển hết nước ngọt vào trong rồi, anh vừa tìm được cái thùng, em có thể làm chậu tắm, tắm rửa lúc nào cũng rất tiện.”
Khuôn mặt Dương Lâm đỏ ửng: “Được rồi, vậy em đi nấu cơm đây.”
Hôm qua vẫn giữ lại ngọn lửa, vì vậy Dương Lâm chỉ cần nhóm lửa lên là xong.
Vì lần này kiếm được rất nhiều thực phẩm, nên bữa sáng hôm nay có rất nhiều chủng loại.
Hai người một người bận làm bữa sáng, một người bận dọn dẹp căn nhà tạm thời này.
Không ngờ lại có một cảm giác hài hòa đến kỳ lạ. Bất luận là Trình Thiên Cát hay là Dương Lâm, đều có cảm giác thật ra cuộc sống như vậy cũng không tồi.