“Những vấn đề đó đều không phải là vấn đề. Nếu em để tâm đến vấn đề thân phận, anh có thể thoát ly khỏi nhà họ Thẩm, lấy họ của mẹ anh tạo ra một gia tộc mới. Như vậy chúng ta sẽ không bị bất cứ đạo lý nào trói buộc nữa.” Tư Nhiên nói tiếp: “Tiểu Hà chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, chúng ta thật sự hiểu quá rõ về nhau rồi. Mỗi một ánh mắt của em, mỗi một động tác của em anh đều có thể biết em muốn nói gì. Tiểu Hà, cho anh một cơ hội để chứng minh chúng ta hợp nhau được không?”
Những lời trong Thẩm Hà đột nhiên bị ép phải thu lại.
Đúng vậy, Tư Nhiên nói không sai.
Cô và Tư Nhiên quả thật quá thân với nhau rồi.
Thân đến mức chỉ với một ánh mắt cũng có thể hiểu ý của đối phương.
Sự ăn ý này bây giờ lại trở thành hòn đá ngáng chân ngăn cô nói ra những lời đã chuẩn bị từ trước.
“Anh Tiểu Nhiên, em...” Thẩm Hà đấu tranh rất lâu mới từ từ nói ra: “Xin lỗi...”
“Anh không muốn nghe câu xin lỗi này, Tiểu Hà, đừng vội đưa ra quyết định, xin em đấy!” Ánh mắt Tư Nhiên đột nhiên trở nên sầu thảm, anh vẫn cứ quỳ một chân trước Thẩm Hà như vậy.
Anh của lúc này làm gì có vẻ gánh vách cả giang sơn trước những người đồng hành?
Anh của lúc này chỉ là một người đàn ông bình thường đang theo đuổi tình yêu mà thôi.
Thẩm Hà không nói gì.
Tư Nhiên nói tiếp: “Tiểu Hà, chúng ta không gặp nhau đã năm năm rồi, trong thời gian năm năm đó, chúng ta đã có quá nhiều khoảnh cách. Cho nên em mới không chịu tin những lời này của anh. Nhưng anh bằng lòng dùng hành động để chứng mình, anh có thể bù đắp được khoảng cách năm năm này, để em có thể bắt đầu dựa vào anh, tin tưởng anh một lần nữa!”
“Anh Tiểu Nhiên, không phải như vậy.” Thẩm Hà thấp giọng nói: “Anh đứng dậy trước rồi nói chuyện được không?”
Tư Nhiên lắc đầu.
“Em đã không còn là Hạ Thẩm Hà hồi còn nhỏ nữa. Hồi còn nhỏ em nghịch ngợm hay gây chuyện, là anh gánh tội thay em. Tình nghĩa của chúng ta quả thật là sự tồn tại không thể dễ dàng xóa đi. Em cũng luôn nhớ tình cảm khi còn nhỏ của chúng ta. Nhưng anh Tiểu Nhiên tình thân và tình yêu là hai chuyện khác nhau.” Thẩm Hà nhìn thấy dáng vẻ này của Tư Nhiên trong lòng cũng rất khó chịu.
Nhưng khó chịu thế nào cũng phải nói ra.
Nếu không thì sau này phải làm thế nào?
“Từ nhỏ đến lớn em luôn coi anh là anh trai.” Cuối cùng Thẩm Hà cũng nói hết lời trong lòng ra: “Tình cảm của em với anh thật sự không phải tình yêu nam nữ. Bên cạnh anh có người con gái hợp với anh hơn, thực ra anh có thể quay đầu lại nhìn, người con gái đó đang ở chỗ cũ đợi anh. Còn em cũng đã có người em thích, người đó luôn lặng lẽ hi sinh hơn mười mấy năm, luôn ở bên cạnh em. Tình yêu phải dựa vào cảm giác chứ không phải có thể dựa vào tình nghĩa cùng nhau chịu tội là có thể thay thế. Em với anh ấy...”
“Tiểu Hà...” Lời nói van nài của Tư Nhiên bỗng im bặt, anh từ từ thu chiếc nhẫn kim cương trong tay lại, anh quỳ ở chỗ cũ với vẻ thất vọng.
Thẩm Hà giơ tay lên đỡ Tư Nhiên đứng dậy: “Anh Tiểu Nhiên, anh đứng dậy trước đi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện được không?”
Tư Nhiên đờ đẫn đứng dậy, anh nhìn Thẩm Hà với ánh mắt phức tạp: “Cho nên lựa chọn cuối cùng của em là hắn đúng không?”
Tuy Thẩm Hà không trả lời nhưng Tư Nhiên đã hiểu ý của cô rồi.
Dù sao thì họ thật sự quá ăn ý với nhau.
“Tiểu Hà, đừng dễ dàng đưa ra quyết định.” Tư Nhiên không chịu tiếp nhận kết quả này: “Anh sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu! Anh sẽ dùng mọi cách chứng minh chúng ta ở bên nhau là hợp hơn!”
“Anh Tiểu Nhiên...” Thẩm Hà nói với vẻ có lỗi lại không biết tiếp theo phải nói thế nào.
Hai người cứ nhìn đối phương nhưng một chữ cũng không nói ra được.
Trong chớp mắt khoảng cách giữa hai người dường như đã trở nên rất xa vời.
Cho dù Tư Nhiên từ lâu đã nghĩ đến kết cục này nhưng dường như anh vẫn không muốn đối mặt với thực tế này.
Không phải anh không muốn tỏ tình một cách chín chắn một chút.
Nhưng người của anh nói với anh, hoàng tử Joel đã hành động rồi.
Anh liền biết, anh không thể đợi được nữa.
Anh không thể đánh mất Thẩm Hà!
Nhưng kết cục của tối nay lại...
Lúc này Thẩm Hà cũng rất mâu thuân!
Cô biết người cô thích anh là anh trai nhỏ, cũng chính là hoàng tử Joel cho nên bắt buộc phải làm tổn thương Tư Nhiên.
Cô ấy thật sự không muốn làm tổn thương Tư Nhiên!
Nhưng việc thế này làm sao có thể từ chối mà không làm tổn thương người khác được?
Cô thật sự đã cố hết sức rồi...
Khi hai người đang cực kỳ lúng túng, thì một cuộc điện thoại đã cứu hai người ra khỏi sự im lặng.
Cuộc điện thoại đó là Tư Y Cẩm gọi đến.
Tư Y Cẩm nói với Tư Nhiên: “Con trai, mẹ nhớ con rồi, con có thể về thăm mẹ không?”
“Vâng thưa mẹ.” Mắt Tư Nhiên nhìn Thẩm Hà, anh thẫn thờ đáp: “Con về bây giờ đây.”
Cúp máy, Tư Nhiên rất lâu không nói gì.
Thẩm Hà đứng lên: “Anh còn có việc vậy hôm khác ăn tiếp nhé.”
“Anh đưa em về.” Tư Nhiên nói.
“Không cần đâu...” Thẩm Hà vừa định từ chối thì Tư Nhiên đã chân thành nói: “Em đã từ chối anh một lần rồi, lần này đừng từ chối anh nữa được không?”
Nhìn thấy ánh mắt van nài của Tư Nhiên Thẩm Hà lại mềm lòng lần nữa.
“Được.” Cuối cùng Thẩm Hà... cũng không nhẫn tâm được.
Lúc này Tư Nhiên mới cười, chính tay anh lái xe đứa Thẩm Hà về nhà.
Trên đường hai người không ai nói gì.
Khi về đến nhà, Thẩm Hà xuống xe, Tư Nhiên đột nhiên nói: “Tiểu Hà, sau này chúng ta...”
“Chúng ta vẫn là bạn tốt nhất, anh em tốt nhất” Thẩm Hà lập tức nói tiếp: “Cả đời này cũng không thay đổi!”
“Ừm, vậy chúc em ngủ ngon.”
“Chúc anh ngủ ngon.” Thẩm Hà đợi vệ sĩ trong nhà mở cửa nhà ra mới quay người rời đi.
Tư Nhiên nhìn bóng dáng của Thẩm Hà biến mất trong tầm mắt anh khẽ thở dài.
Vậy là thua rồi sao?
Anh không cam tâm.
Tư Nhiên nhìn thời gian, đã không sớm nữa.
Mẹ vẫn đang đợi ở nhà, Tư Nhiên không dám ở bên ngoài quá lâu, anh liền lập tức lái xe về nhà của Tư Y Cẩm.
Khi về đến biệt thự Tư Y Cẩm và Thẩm Tứ ở, Tư Nhiên vừa bước vào đã có người đến nói với anh: “Cậu Nhiên, phu nhân đang ở trong phòng đọc sách đợi cậu!”
“Tôi biết rồi.” Tư Nhiên đỗ xong xe rồi vất chìa khóa cho người khác sau đó liền quay người đi vào biệt thự.
Thời gian này những người khác đều ngủ rồi.
Chỉ có phòng đọc sách vẫn còn sáng đèn.
Tâm trạng của Tư Nhiên bỗng trở nên nặng nề mấy phần.
Thực ra anh đã đoán được mẹ sẽ nói gì với anh rồi.
Tư Nhiên đứng ở cửa phòng đọc sách, anh gõ cửa liền nghe thấy tiếng mẹ anh từ bên trong truyền ra: “Vào đi, cửa không khóa, mẹ vẫn luôn chờ con ở đây.”
Tư Nhiên đẩy cửa bước vào, anh nhìn thấy khóe miệng của mẹ mình đã có nếp nhăn.
Bà ấy cuối cùng cũng già rồi.