Phùng Mạn Luân đứng lên, nói: “Là ông nội anh tới.”
Thẩm Thất lập tức đứng lên, nắm lấy tay hai đứa trẻ đứng về một phía.
Một lát sau, ông cụ họ Phùng quả nhiên tiến vào.
Nhìn từ mặt trở lên, Bà Tiền hình như già hơn nhiều so với ông nội Phùng.
Thẩm Thất không biết bọn họ rốt cuộc ai lớn tuổi hơn, có điều, nhiều năm như vậy, thể xác và tinh thần bị tàn phá, bà Tiền già nhanh hơn một chút cũng là lẽ thường.
Phùng Mạn Luân tựa hồ đoán được tâm tư của Thẩm Thất, thấp giọng giải thích: “Bà nội Tiền lớn hơn ông nội anh mười tuổi.”
Miệng Thẩm Thất hơi há to.
Có điều nghĩ lại thấy cũng là chuyện thường.
Thẩm Thất nhanh chóng suy diễn ra tình cảnh năm đó trong đầu: đào kép nổi danh Tiền Linh Nhi năm đó là một người nổi tiếng chấn động một phương, tuy nhiên, mặc dù bà rất nổi tiếng nhưng dù sao cũng ngần đó tuổi rồi. Giới trẻ tầng tầng lớp lớp xuất hiện, phỏng chừng lúc ấy cũng có không ít nhà giàu có quân phiệt muốn lấy bà. Trong lúc loạn trong giặc ngoài, lúc bà muốn quyết chí tiến lên nhất, vị công tử tiêu sái – ông nội Phùng xuất hiện, hơn nữa còn thể hiện tình cảm chân thành, nồng nàn sâu đậm, rơi vào tình trạng khó khăn như thế, Tiền Linh Nhi động lòng cũng là chuyện rất tự nhiên. Huống hồ thân là đào kép nổi danh, vóc dáng xinh đẹp, đại công tử họ Phùng năm đó động lòng cũng không phải chuyện gì ngạc nhiên.
Thẩm Duệ cùng Thẩm Hà tựa vào người Thẩm Thất, cực kì thông minh, không nói một tiếng.
Chờ sau khi ông nội Phùng vào rồi mới cùng nhau gọi người.
Gọi xong lại không hé răng nữa, ngoan ngoãn làm phông nền.
“Ông đến nhà mà gào vội như vậy, là thấy bà lão tôi đây sống lâu quá, chiếm địa bàn của Phùng gia lâu như vậy, cho nên muốn nhanh chóng đuổi tôi đi sao?” Bà Tiền nhìn ông nội Phùng một cách châm biếm.
“Linh Nhi.” Ông nội Phùng bất đắc dĩ kêu lên một tiếng.
“Tôi nói rồi, năm đó, vào thời khắc mà ông dung túng vợ cả của ông, giết chết con tôi thì tình cảm giữa tôi và ông cũng đã hết rồi. Phiền ông gọi tôi là Tiền Linh Nhi là được rồi.” Bà Tiền lạnh như băng nói: “Đừng để bọn nhỏ chê cười.”
“Chúng con tránh đi một chút vậy.” Phùng Mạn Luân mở miệng nói.
“Không cần, cứ ở đây nghe là được rồi. Nghe xem, ông nội cậu rốt cuộc là thứ gì.” Bà Tiền khí phách nói.
Bà Tiền đã ở trong viện này mấy chục năm, bà không biết rằng hiện tại Phùng Mạn Luân đã làm chủ Phùng gia rồi, bà còn tưởng rằng cái gia đình này vẫn do ông nội Phùng định đoạt.
Ông nội Phùng cũng không muốn nói ra những chuyện mất mặt như vậy, cho nên, liền lựa chọn cam chịu.
Phùng Mạn Luân thì không ngại nghe chuyện tình năm đó, cho nên lại ngồi xuống nghe náo nhiệt.
Thẩm Thất thấy phùng Mạn Luân không đi, cô cũng không đi nữa, bởi vậy chỉ có thể nắm lấy tay mấy đứa nhỏ, ngồi xuống lại.
Ông nội Phùng vừa nghe nói Phùng Mạn Luân đến đây, tưởng rằng Phùng Mạn Luân muốn nói với Bà Tiền chuyện gì, lúc này mới vội vã tới.
Hiện tại, ông ta không biết nên nói cái gì cho tốt.
Hiện tại, mọi người đều đã ngồi, thế nhưng lại có chút nhạt nhẽo trong chớp mắt.
Bà Tiền lạnh lùng nói: “Ông chắc không phải không có chuyện gì nên đến chỗ tôi ngồi chơi đấy chứ? Tôi nhớ rõ, ông đã từng nói với tôi, chỉ cần tôi không chết, ông sẽ không bước vào cái viện này mà.”
“Linh Nhi, chuyện đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi. Chúng ta còn sống được bao nhiêu năm nữa chứ? Buông bỏ đi.”
“Buông? Nói thật đơn giản.” Bà Tiền cười lạnh một tiếng: “Nếu tôi nói, tôi giết chết hết con cháu của ông, sau đó lại nói với ông, khiến ông từ buông bỏ, ông có thể buông bỏ xuống được không?”
Phùng Mạn Luân lập tức lộ ra một nụ cười như không cười, cứ như vậy nhìn ông nội mình.
Quả nhiên, bộ dạng ông nội Phùng thực rất gượng gạo khó xử.
“Hay chúng cháu vẫn nên tránh đi một chút vậy.” Thẩm Thất hơi lúng túng nói.
“Không sao, các cháu cứ nghe đi. Dù sao cơ hội như thế này cũng không nhiều đâu.” Bà Tiền nhìn Thẩm Thất một cái, lạnh như băng nói.
Thẩm Thất quả thực rất khó xử.
Ngồi nghe hai người già có tuổi thảo luận về chuyện quá khứ, loại cảm giác này thật sự rất vi diệu.
Vẻ mặt Thẩm Duệ và Thẩm Hà đều đờ đẫn, ngẩn tò te.
Thế giới của người lớn thực là phức tạp.
“Ông đến cũng đã đến rồi, không bằng hãy đem những lời ông muốn nói mà chưa nói, những chuyện ông muốn làm mà chưa làm ra mà nói hết, làm hết đi.” Vẻ mặt Bà Tiền không có gì sợ hãi: “Tôi cũng đã như thế này rồi, còn có chuyện có thể gay go hơn bây giờ sao? Thế nào? Ở cạnh cháu trai, ông không mở miệng được sao? Vậy, để ta nói vậy, các người nghe nhé?”
Ông nội Phùng không hé răng.
“Năm đó tôi là một đào kép rất nổi tiếng, vô số thanh niên anh tuấn tài giỏi, cán bộ quân phiệt muốn lấy tôi, tôi một mực không đồng ý. Khi ông nói với tôi, ông nguyện ý một đời một kiếp ở bên tôi, cả đời không lấy ai nữa, cho dù ông lúc ấy chỉ là một công tử không có tên tuổi cũng chẳng có thực quyền, nhưng tôi vẫn đồng ý. Vì ông, tôi phải chịu vô số áp lực, tan hết gia tài, khơi thông các mối quan hệ, mới từ Hồng Kông đi vòng qua Sing-ga-po, lúc này mới tránh được sự vây đuổi chặn đường của những người theo đuổi.”
“Đã nói tiền bạc dễ có, người yêu khó tìm. Tôi tin. Đang ở thời điểm đỉnh cao, tôi liền dũng cảm rút lui, rửa tay gác kiếm. Tôi cảm thấy xứng đáng. Chỉ cần ông đối với tôi toàn tâm toàn ý, cho dù có khổ có mệt đến mấy cũng đáng. Thế nhưng ông thì sao? Ông che giấu sự thật là ông đã lập gia đình, lừa gạt khiến tôi có bầu, tiêu hết số tiền tích góp của tôi mới mang tôi về nhà. Ông có biết, lúc tôi biết ông đã lập gia đình, trong lòng tôi có tâm trạng gì không? Tôi rất hận. Tôi hận tôi có mắt không tròng.”
“Thế nhưng lúc đó tôi lại như thế nào? Tôi, Tiền Linh Nhi đã không thể quay lại. Cả đời này tôi cũng không thể hát hí kịch nữa. Tất cả giới người Việt đều tiến hành phong sát tôi, chỉ bởi vì, tôi vì muốn được ở bên ông mà đắc tội với một đại quân phiệt. Tôi chỉ có thể nhẫn nhịn. Vì đứa con trong bụng, tôi nhẫn nhịn chịu nhục, tôn trọng bà lớn, đồng ý sau khi sinh con thuận lợi sẽ tìm một nơi vắng lặng rồi sống cơ cực hết cuộc đời còn lại. Thế nhưng dù vậy, Phùng gia nhà ông vẫn không thể khoan nhượng cho tôi sinh hạ đứa nhỏ này. Không phải ông luôn muốn biết, vì sao vợ cả của ông trước khi lâm chung lại bảo các người đối xử tử tế với tôi sao?”
“Vậy, ông có biết sau khi con của tôi chết thảm, bà ấy nói với tôi cái gì không? Những lời này, từ trước đến nay tôi chưa nói với ai. Trong lòng tôi, chôn vùi suốt mấy chục năm rồi. Hiện giờ tôi cũng ở cái tuổi này rồi, sợ không còn sống được mấy tháng mấy năm nữa. Có cháu nội ông ở đây, tôi cũng không ngại nói cho ông biết.” Bà Tiền nói tới đây, hốc mắt hơi ướt át.
“Tôi muốn tự sát mà không được, bà lớn cứu tôi trở về đây. Bà ấy nói cho tôi biết, vì một người đàn ông mà tự sát như vậy, không đáng. Ông nghĩ vợ cả của ông có cảm tình với ông sao? Bà ấy yêu ông sao? Không, ông sai rồi. Đừng nghĩ bà ấy sinh cho ông nhiều con như vậy là yêu ông, người bà ấy yêu, từ đầu tới cuối đều không phải là ông.” Bà Tiền đột nhiên nở nụ cười, một hàng nước mắt chảy dọc theo khóe mắt rơi xuống: “Chúng tôi là phụ nữ, vì sao số mệnh lại khổ như vậy? Bà ấy và một học trưởng yêu nhau nhưng lại không được gần nhau, không lay chuyển được gia đình, chỉ có thể nghe theo lệnh của ba mà gả cho ông. Bà ấy nói, tình yêu của bà ấy đã chết vào cái ngày mà bà ấy gả cho ông rồi. Những ngày tháng còn lại của bà ấy, chỉ có thể sống vì người khác.”
“Bà lớn nói, bà ấy thực sự xin lỗi tôi. Nhưng bà ấy chỉ có thể làm như vậy. Bởi vì quy tắc của Phùng gia là lập con trưởng chứ không lập con đầu của vợ cả. Nếu tôi sinh hạ đứa nhỏ này, như vậy địa vị của bà ấy không ổn định là chuyện chắc chắn. Bà ấy nói, bà ấy nợ tôi một mạng người, sau này hiển nhiên sẽ trả lại một mạng. Sau khi nói chuyện với bà ấy, tôi bỗng nhiên hiểu được, sự kiên trì trước đây của tôi cũng chỉ là chuyện nực cười. Tôi tự nghĩ rằng tôi thực sự yêu ông, nhưng tôi đã nhầm, tôi không yêu ông. Vào cái thời khác tôi cùng ông trở về nhà, tình yêu của tôi cũng chết đi rồi. Những thứ gọi là kiên trì đó, chỉ là để thuyết phục bản thân mà thôi.”
“Có điều đáng tiếc là đến cuối cùng tôi vẫn chưa thuyết phục được mình. Tôi yêu nhầm người, tôi bị mù. Vì thế đôi mắt này của tôi, tôi trả lại cho ông. Sở dĩ tôi vẫn luôn ở Phùng gia, là vì tôi muốn nhìn thấy ông gặp báo ứng. Bà lớn nói với tôi, người đàn ông như ông, nhất định sẽ gặp báo ứng. Nếu bà ấy đã không sống được đến lúc đó, mong tôi nhất định phải thay bà ấy sống, nhìn thấy ông gặp báo ứng rồi hẵng chết. Tôi đã đồng ý với bà ấy. Đây là lý do vì sao mà tôi sống đến hôm nay. Đây cũng là giao dịch của tôi với bà ấy năm đó. Trước khi bà ấy qua đời một ngày, bà ấy gọi một mình tôi lại, bà ấy nói, cái mạng mà bà ấy nợ tôi sắp trả lại được rồi. Trước khi chết, bà ấy gắt gao nắm lấy tay tôi, nói với tôi, cho dù xảy ra chuyện gì, nhất định không được rời khỏi Phùng gia, ông không chết, tôi cũng không chết.”
Thẩm Hà nhịn không được, hỏi: “Vậy, tại sao ông nội Phùng và người vợ cả lại nhất định phải kết hôn ạ?”
Thẩm Thất lập tức giải thích: “Thực xin lỗi, đứa nhỏ không hiểu chuyện, chen vào nói loạn ạ.”
Bà Tiền lại lắc đầu nói: “Việc này cũng không phải bí mật gì. Năm đó, lúc ông nội Phùng đây đi qua trường học, vừa nhìn thấy bà lớn đã đem lòng yêu bà ấy. Hai nhà bọn họ ban đầu cũng có ý này rồi, cho nên coi như là có hôn ước bằng lời nói nhưng vẫn chưa thực sự đính hôn. Sau khi ông nội Phùng này nhìn trúng bà lớn, về nhà lập tức muốn cầu hôn, hơn nữa còn dùng thủ đoạn uy hiếp người trong lòng của bà lớn, bà lớn vì muốn bảo vệ người trong lòng kia, chỉ có thể rưng rưng nước mắt mà gật đầu đồng ý hôn ước này.”
“Thế nào? Bị vạch trần việc xấu năm đó trước mặt bọn trẻ, trên mặt không nhịn được nữa?” Bà Tiền lớn tiếng nở nụ cười: “Phùng gia thật sự là thượng bất chính hạ tắc loạn a. Bà lớn cả đời nóng vội mưa cầu danh lợi, con cháu cũng như thế không hơn.”
Phùng Mạn Luân hơi xấu hổ nhìn Thẩm Thất.
Vẻ mặt Thẩm Thất cũng đầy kinh ngạc.
Không ngờ rằng, bên trong còn có những rối ren như thế.
Bà Tiền giơ tay lau nước mắt: “Tôi ở Phùng gia mấy chục năm rồi, ngày tháng của cuộc đời đều kiệt quệ. Tuổi tôi cũng nhiều rồi, sắp chịu không được nữa. Nhưng mà, ông nhất định sẽ gặp báo ứng. Bởi vì ông ích kỷ, hủy hoại cuộc đời hai người phụ nữ chúng tôi. Ông sẽ không có được sự đền đáp tốt đẹp đâu.”
Toàn bộ quá trình, Ông nội Phùng hoàn toàn không nói chuyện.
Có lẽ, ông ta quả thật không có gì để nói nữa rồi.
Ông ta đã tới hoàn cảnh bây giờ, quả thực báo ứng đã tới rồi.
Cháu trai ông ta cướp đi toàn bộ giang sơn của ông ta, trên danh nghĩa, ông ta vẫn là một ông lão của Phùng gia, nhưng trên thực tế, ông ta sống còn không bằng một công nhân tự do.
Phùng Mạn Luân đứng lên, nói: “Ông nội, ông không có chuyện gì muốn nói sao?”
Thẩm Thất ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Phùng Mạn Luân.
Phùng Mạn Luân tiếp tục nói: “Chẳng lẽ ông không định nói với bà Tiền rằng Phùng gia đã không còn ở trong tay ông nữa sao?”