Trình Thiên Cát lựa thời gian mà Thẩm Thất không bận lắm, gửi cho cô ấy một tin nhắn: “Có muốn cùng nhau ăn bữa cơm không?”
Thẩm Thất thấy tin nhắn của Trình Thiên Cát, rất nhanh trả lời lại: “Được, hôm nay vừa mới xử lý xong chuyện trong công ty, vừa hay có thời gian để ăn trưa. Anh giờ đang ở đâu?”
Nhận được tin nhắn của Thẩm Thất, Trình Thiên Cát xúc động không gì bằng, liền đem vị trí của mình nói với Thẩm Thất.
“Được, chờ lát nữa em qua, em tới liền.” Thẩm Thất trả lời xong tin nhắn, liền láy xe qua.
Trình Thiên Cát cầm lấy điện thoại, cả người xúc động không gì bằng.
Trong lòng cậu ta cũng đang phấn khởi, cũng có chút mong chờ.
Tuy rằng cậu ta biết rõ, cậu ta và Thẩm Thất không thể nào có khả năng nữa, nhưng cậu ta chính là vẫn muốn được gặp cô ấy lần nữa, cho dù chỉ gặp một lần, cậu ta cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.
Trong giây phút chờ đợi Thẩm Thất, cậu ta hình như có chút hiểu ra, tâm trạng của Dương Lâm.
Có lẽ thích một người đều là như vậy cả.
Rõ biết là không thể nào, lại vẫn cứ mong chờ, vẫn cứ đong đầy hy vọng, vẫn cứ tưởng tượng mọi thứ vẫn có thể thay đổi.
Nhưng, yêu đơn phương định sẵn là câu truyện đồng thoại thanh xuân không có kết cục.
Mà đồng thoại mãi chỉ tồn tại trong mộng tưởng.
Khoảng hơn nửa tiếng, Thẩm Thất liền láy xe tới.
Trình Thiên Cát cứ như thế mà mĩm cười nhìn Thẩm Thất, sau đó tự mình mở cửa xe cho cô ấy.
“Sao lại ở đây đợi em? Em còn cho rằng anh sẽ ở bên trong.” Thẩm Thất xách theo túi đi xuống xe, tuy rằng đã sinh ba đứa con, nhưng cô ấy vẫn thon gọn như thiếu nữ.
“Không sao, dù sao anh cũng không có chuyện gì khác, nên ở đây đợi em.” Tay của Trình Thiên Cát từ phía sau lưng đưa ra, trực tiếp đưa đến trước mặt Thẩm Thất: “Quà tặng cho em.”
Thẩm Thất vô cùng vui mừng mà nhận lấy, chăm chú nhìn, món quà này là được làm hoàn toàn thủ công, tuy rằng không được tinh tế cho lắm, nhưng thực sự có thể tính là khá đẹp, có thể thấy Trình Thiên Cát là đã dốc sức mà làm.
“Cám ơn.” Thẩm Thất vui vẻ mà đem quà đặt vào trong túi, nói: “Mỗi lần gặp đều có quà để nhận, thật sự rất là vui.”
Trình Thiên Cát mĩm cười nhìn cô ấy: “Em thích là được. Đúng rồi, em muốn ăn gì?”
“Đều được.” Thẩm Thất cười híp mắt nói: “Ngược lại là anh, anh có món gì đặc biệt muốn ăn không? Mãi ở bên ngoài ít khi quay về, chi bằng hôm nay ăn món đặc sản của bản xứ nhé?”
“Được.” Trình Thiên Cát cùng Thẩm Thất liền quay người đi đến mà nhà hàng đặc sắc bản địa.
Nhà hàng này rất yên tĩnh, người đến ăn không phải rất nhiều, hai người tìm một góc thanh tĩnh mà ngồi xuống, Thẩm Thất đưa thực đơn cho Trình Thiên Cát: “Anh chọn món, em đều ăn cả rồi.”
Trình Thiên Cát cũng không khách khí cùng Thẩm Thất, rất nhanh chọn xong món, hỏi: “Vẫn chưa hỏi em dạo này như thế nào?”
“Rất tốt.” Thẩm Thất gật đầu, nói: “Nghe mẹ nói, mấy hôm trước anh trở về, sao không đến nhà ngồi chơi?”
“Có chút chuyện nên về một lúc, rất nhanh sau đó liền lại rời khỏi, không kịp thời gian.” Ánh mắt Trình Thiên Cát nhấp nháy, mà bịa chuyện nói dối.
“Nghe nói, bên cạnh anh xuất hiện một cô gái?” Thẩm Thất nhìn Trình Thiên Cát rót nước cho mình, cười mở miệng hỏi: “Đây là đã nghĩ thông, muốn thoát ế rồi?”
Ngón tay Trình Thiên Cát khẽ run, thiếu chút là đem nước trà rót ra lên trên bàn.
“Em nghe ai nói vậy?” Trình Thiên Cát giả vờ với vẻ không quan tâm mà hỏi.
Thực ra, cậu ta thực sự rất muốn biết phản ứng của Thẩm Thất sau khi biết bên cạnh cậu ta có người, cậu ta thậm chí còn mong Thẩm Thất sẽ ghen sẽ giận, nhưng cậu ta cũng hiểu đó chỉ mong ước thôi.
Thẩm Thất cũng không nghĩ nhiều đến thế, trả lời nói: “Nhật Ninh nói với em đó. Còn nói anh ở thành phố I gây ra động tịnh không nhỏ, đều giải quyết luôn đầu lĩnh của nơi đó.”
Trình Thiên Cát cười khổ: “Cũng đúng, Hạ Nhật Ninh còn gì là không biết chứ? Mạng tình báo của Hạ gia, vẫn cứ mạnh như thế. Cũng không có nghiêm trọng như em nói vậy, chỉ là tên họ Thái đó, giữ lại một lô hàng của Phùng Mạn Luân, anh muốn lấy ra lô hàng đó, sau cùng còn dám có ý nghĩ động đến anh, cho nên anh cứ thế giải quyết hắn ta.”
Thẩm Thất gật đầu: “Thì ra là như thế.”
“Tên họ Thái đó quen đen ăn đen, hắn ta về sau biết được, anh giả mạo thân phận con trai phú thương, cho nên mới muốn tìm anh tính sổ. Anh làm sao có thể để hắn tìm được chứ? Cho nên anh tiên hạ thủ vi cường, trực tiếp giải quyết hắn ta.” Khi mà Trình Thiên Cát nói chuyện này, rất đơn giản gọn nhẹ, Thẩm Thất hoàn toàn tưởng tượng không được Trình Thiên Cát khi đó có biết bao là nguy hiểm. Nếu như không phải Trình Thiên Cát làm trong ngành sát thủ, để cậu ta giữ được đủ độ cảnh giác, có lẽ đã rơi vào cạm bẫy của Thái Đức Phát rồi. Chính là sau khi cậu ta chuyển lô hàng vật tư đó đi không bao lâu, Thái Đức Phát đã nhận được tin báo của thuộc hạ, nói là ở thành phố Vinh nghe được tin của An Tử Tuyên, sau đó lại phát hiện mật thất trong văn phòng từng bị người ta vào trong, sau đó liền đi nhà kho, kết quả phát hiện trong kho chỉ còn lại một đống cát, đồ đạc trước đó đều không thấy nữa.
Thái Đức Phát giờ liền biết Trình Thiên Cát có vấn đề.
Trong thời điểm hắn ta tức điên cho được, liền gửi tin nhắn cho Trình Thiên Cát, yêu cầu gặp mặt ăn cơm.
Thái Đức Phát bày bố thiên la địa võng chờ Trình Thiên Cát, chuẩn bị dùng hồng môn yến để giải quyết Trình Thiên Cát.
Làm sao biết được, Trình Thiên Cát sớm đã có chuẩn bị, với đòn phản sát tuyệt đối, trực tiếp tiêu diệt Thái Đức Phát, hơn nữa còn tẩy chai không ít tài sản của hắn ta.
Khó trách Hạ Nhật Ninh biết được, nói cho cùng chuyện xảy ra với động tịnh thật sự rất lớn.
Cho nên Thẩm Thất biết được cũng không lạ gì.
Nhưng, Thẩm Thất vẫn rất hứng thú đối với Dương Lâm, nói với Trình Thiên Cát: “Nghe nói cô gái đó giúp anh rất nhiều, anh cũng đem cô ấy đến nước ngoài học rồi sao? Nếu đã thích, thì cứ vui vẻ bên nhau.”
Biểu cảm của Trình Thiên Cát nhàn nhạt, nói: “Không phải như em nghĩ thế kia. Anh và cô ấy, không phải loại quan hệ đó.”
Thẩm Thất nghiêm túc nói: “Nhưng, tuổi tác của anh bây giờ cũng không nhỏ, là lúc nên ổn định lại rồi. Nếu như có một người không khiến anh ghét thậm chí có chút thích, hơn nữa cô ấy có thể giúp anh ổn định, để trái tim phiêu bạt của anh có nơi thuộc về, thế thì đừng lầm lỡ. Có thể là do em bây giờ hưởng thụ cảm giác ấm áp và hạnh phúc của gia đình, cho nên cũng đặc biệt mong bạn bè bên em ai nấy đều được hạnh phúc. Tất nhiên, nếu như anh chính là thích một mình, chính là thích tự do tự tại, thế thì xem như em không nói gì.”
Trình Thiên Cát ngây ra một lúc, nói: “Thế em có mong anh ở bên cô ấy không?”
Thẩm Thất nghe lời, liền bật cười: “Nói gì chứ? Tất nhiên phải là anh thích mới được! Em làm sao mà có thể ép anh với cô ấy bên nhau chứ?’
Trong lòng Trình Thiên Cát âm thầm nói, nếu như em thích như thế, anh có thể vì em mà làm.
Lúc này, cơm canh lần lượt dọn lên, Thẩm Thất liền lại nói: “Nào nào nào, ăn cơm nào. Nếu như cô gái đó ở đây thì tốt rồi.”
Trong lòng Trình Thiên Cát liền động: “Sao? Em muốn gặp cô ấy thế sao?”
Thẩm Thất cười nói: “Em cũng rất hiếu kỳ người con gái như thế nào, lại có can đảm thể kia, vì anh mà làm đến bước đó.”