Văn Gian Thanh nói: "Con cũng cảm thấy mợ quá mềm lòng rồi! Người họ hàng đó của mợ... Khụ, con cũng không biết nói sao nữa! Hồi trẻ chắc cũng hại mợ không ít lần nhỉ?"
Tần Trân thở dài, nói: "Dù sao cũng là họ hàng, mợ cũng ngại không nói. Ai ngờ mấy năm nay ngày càng nghiêm trọng. Đáng lẽ tuổi càng lớn càng phải yên phận mới phải."
"Mẹ, mẹ đừng lo chuyện này nữa! Là nhà đó nợ mẹ, mẹ đâu nợ gì họ, vì vậy không cần phải chịu đựng". Thẩm Tùng Tý cũng phải nói: "Không thì giao chuyện này cho ba đứa con giải quyết đi. Mẹ đừng bận tâm nữa!"
"Vậy thì...". Tần Trân hơi do dự.
"Anh thấy nên giao cho bọn trẻ giải quyết thì hơn". Giọng nói của Thẩm Nhất vọng vào từ ngoài cửa.
Ba người quay lại, liền thấy Thẩm Nhất mệt mỏi trở về rồi.
"Ba!". Thẩm Tùng Tý lập tức gọi.
"Cậu cả!". Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh cũng chào hỏi.
"Ừ ừ, mấy đứa về lúc nào thế?". Thẩm Nhất đưa túi cho Tần Trân, hòa nhã nói: "Sao chỉ có ba đứa, những đứa khác đâu?"
"Bọn họ đều có việc riêng, bọn con về trước xử lý chuyện này". Văn Gian Thanh đáp: "Cậu à, cậu cũng tán thành ý kiến của bọn con sao?"
Thẩm Nhất vẫy bọn họ ngồi xuống, nói: "Đúng. Người nhà đó quả thực ngày càng quá đáng."
Tần Trân bất đắc dĩ nói: "Dù sao cũng là họ hàng mà."
"Em coi họ là họ hàng, nhưng họ thì không". Thẩm Nhất nói: "Chúng ta ra mặt không thích hợp. Chuyện này giao cho Thẩm Châu và Gian Thanh là ổn thỏa nhất! Hai đứa nó không phải con cháu nhà họ Thẩm, trước này làm việc cũng có chừng mực, họ sẽ không có cớ nói linh tinh."
Tần Trân ngẫm nghĩ, đáp: "Cũng được."
Thẩm Nhất nhìn Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh nói: "Giờ hai con cũng bắt đầu tiếp quản việc nhà rồi?"
Văn Gian Thanh và Hạ Thẩm Châu cười gật đầu: "Dạ vâng. Có phải anh Tùng Tý cũng nên bắt đầu xử lý một số chuyện rồi, phải không không cậu?"
Thẩm Nhất gật đầu, nói: "Có lý. Các con đã vậy rồi, Tùng Tý quả thực cần tiếp quản nhiều hơn! Là trưởng tử trưởng tôn của nhà họ Thẩm, tất nhiên không thể trốn tránh trách nhiệm được!"
Vẻ mặt Thẩm Tùng Tý hiện rõ vẻ vui mừng, nhưng không lên tiếng.
Hạ Thẩm Châu vừa cười vừa nói: "Cậu yên tâm đi, có bọn con ở đây, bọn con sẽ quan tâm giúp đỡ lẫn nhau!"
"Được. Vậy chuyện này hai con xử lý đi nhé! Cũng coi như cho cậu xem sự tiến bộ của các con". Thẩm Nhất nói.
"Dạ!". Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh đồng thanh trả lời.
Trò chuyện một lát, Hạ Thẩm Châu cùng Văn Gian Thanh về phòng nghỉ ngơi.
Bọn họ bay thẳng tới đây, trời đã tối mịt, nói chuyện một lúc, ăn uống xong đã khuya lắm rồi.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Nhất đi làm, Tần Trân liền kể hết những chuyện xảy ra gần đây với họ: "Sau khi Tùng Tý ra nước ngoài, nhà cô gái kia liền tố cáo em họ của dì con. Tố cáo xong, hai bên đều tìm luật sư giải quyết. Nhà cô gái vốn có chút quan hệ, hơn nữa cha của cô gái đó trước kia còn là thầy giáo của Tùng Tý. Vì vậy hai bên đều đến tìm, hy vọng Tùng Tý sẽ làm chứng cho họ. Mợ nghĩ đi nghĩ lại, không thể tùy tiện làm chứng cho bên nào được, vậy nên mới bảo Tùng Tý sang chỗ Tiểu Hà."
"Sau đó nữa, nhà cô gái bỗng tìm đến nhà dì cậu ta, nói là chỉ cần Tùng Tý chịu qua lại với cô gái đó, chuyện này coi như xong. Dì hắn lo cho con trai, liền tới nhà mình ăn vạ, bắt Tùng Tý xử lý cục diện rối rắm này, đến với cô gái kia. Mợ biết Tùng Tý không thích con bé đó, nên vẫn không đồng ý. Thế là ngày nào dì nó cũng đến, nói hết ngày này đến ngày khác, làm mợ đau hết cả đầu."
"Mấy hôm trước, không biết cô gái kia nghe ở đâu, biết Tùng Tý về nước, còn xuất hiện ở thành phố Vinh, thế là theo tới. Sau khi về liền khóc lên khóc xuống, ban đêm thì đòi cắt cổ tay tự sát, nhưng được người nhà cứu kịp. Bây giờ nhà cô gái đó rất tức giận, nói nếu nhà mình không cho họ câu trả lời thỏa đáng, nhất định sẽ tống con nhà dì nó vào tù. Vì vậy, bên họ nhà mợ bắt đầu gây áp lực, bảo kiểu gì cũng phải bắt Tùng Tý xử lý chuyện này bằng được."
"Rõ ràng là ức hiếp người khác quá đáng". Hạ Thẩm Châu nói: "Mợ cả, chuyện này mợ làm đúng lắm! Ở đâu ra cái lý như vậy! Một đằng thì bắt ép, một đằng thì bức hôn. Chuyện gì đang xảy ra vậy! Đã là thời đại nào rồi còn chơi cái trò này. À đúng rồi, cô gái kia tên gì?"
"Tên là Sở Vũ". Tần Trân đáp: "Là bạn học cùng cấp hai với Tùng Tý, bây giờ đang học cấp ba. Họ ngoại của con bé có chút quan hệ với nhà họ Thẩm. Hai đời trước đúng là có giao tình, nên nói chính xác thì cũng coi như là quan hệ nhiều đời."
Hạ Thẩm Châu gật đầu, hỏi tiếp: "Vậy hoàn cảnh gia đình Sở Vũ là như thế nào?"
"Giờ cũng lụi tàn rồi". Tần Trân thở dài: "Không bằng mấy chục năm trước nữa. Nhưng lạc đà gầy vẫn hơn ngựa, khá giả hơn các gia đình bình thường. Nếu không con trai dì cậu ta sao lại để mắt tới cô gái đó chứ? Con bé trông cũng đẹp thật. Tiếc là nhà mình không trông mặt bắt hình dong."
Văn Gian Thanh gật đầu nói: "Con hiểu. Xem ra chuyện này hơi phiền phức thật. Mợ à, con phải nói thẳng. Mợ và nhà mẹ đẻ có lẽ phải cải thiện mối quan hệ thôi. Mợ không thể cứ mãi dung túng cho họ được nước bắt nạt mợ nữa!"
"Được, mợ không can thiệp vào chuyện này nữa. Các con cứ giải quyết mạnh tay vào. Bao nhiêu năm nay mợ cũng mệt mỏi lắm rồi". Tần Trân khoát tay nói: "Mợ thà dành tâm sức này đi chơi với hội chị em còn hơn! Các con ở Đông Bắc mấy ngày, muốn chơi gì thì chơi, đang lúc nghỉ hè, đừng nghiêm khắc với mình quá. Lúc đó mợ nói với Tiểu Thất một tiếng, nhất định sẽ không cản các con!"
Văn Gian Thanh vừa cười vừa nói: "Không vội không vội, cứ xử lý chuyện này trước đã mợ ạ!"
Tần Trân giao phó xong, cũng bỏ mặc tất cả, rảnh rỗi đi tìm hội chị em tụ tập.
Bây giờ ba người đang tập trung nghĩ cách.
Hạ Thẩm Châu nói: "Tớ nghĩ cần phân công nhau giải quyết. Trước hết hãy đi gặp hai người đó. Bọn họ là đương sự!".