Văn Gian Thanh cùng Hạ Thẩm Châu lập tức quay người lại.
Vy Vy lúc này cũng đưa đồ ăn ở trong tay đều để ở trên mặt bàn, vừa đúng lúc ngẩng đầu lên.
Trong nháy mắt, ánh mắt của hai người, cứ như vậy va chạm vào nhau.
Văn Gian Thanh ngây ngẩn cả người.
Vy Vy trong nháy mắt mở to cả hai mắt lên!
"Cậu sao lại..." Hai người đồng thời mở miệng kêu lên, nhưng lại lại đồng thời ngừng lại.
Văn Gian Thanh cùng Vy Vy cứ như vậy nhìn lấy nhau, nhưng lại là một chữ cũng không nói ra được.
Ba người khác ở hiện trường đều trợn tròn mắt.
Đây là tình hình gì?
Bọn họ đều quen biết?
Thẩm Tùng Tý nhịn không được mở miệng hỏi: "Gian Thanh, các cậu quen biết?"
Văn Gian Thanh cũng không trả lời câu hỏi của Thẩm Tùng Tý, nhưng lại đối với Vy Vy mở miệng nói: "Cậu có khỏe không?"
Vy Vy lúc này cũng từ trong cơn kinh ngạc từ từ phục hồi lại tinh thần rồi, nghe được những lời này của Văn Gian Thanh, lập tức cười khổ một tiếng, trả lời: "Tớ vẫn tốt. Cậu thoạt nhìn có vẻ, cũng không tệ đấy."
"Tớ vẫn tốt." Văn Gian Thanh sau khi nói xong, lại mở miệng nói: "Có thể gặp lại cậu lần nữa, thật sự rất vui."
"Ừ." Vy Vy hơi có vẻ mất tự nhiên mà trả lời một tiếng, liền không lên tiếng nữa rồi.
Lúc này, câu hỏi của Thẩm Tùng Tý cũng không cần trả lời rồi.
Hai người một hỏi một đáp cũng đều đã giải thích rõ ràng mọi thứ rồi!
Tròng mắt của Hạ Thẩm Châu đảo một vòng, lập tức liền hiểu được, người cô gái ở trước mắt này, có lẽ chính là đầu sỏ gây nên sự luôn thất thần của Văn Gian Thanh vào trong khoảng thời gian gần đây.
Bọn họ có thể ở chỗ này gặp phải, thật đúng là... duyên phận a!
Hạ Thẩm Châu mở miệng nói: "Các cậu có thể ở chỗ này gặp phải, cũng là một cuộc duyên phận. Hay là ngồi xuống, từ từ trò chuyện?"
Thẩm Tùng Tý lúc này mới lại nói thêm: "Đúng vậy a đúng vậy a, đều ngồi xuống ngồi xuống, đứng đấy nói chuyện làm gì vậy?"
Văn Gian Thanh cùng Vy Vy lúc này mới từ từ dời đi ánh mắt, hơi mất tự nhiên mà ngồi vào hai bên của bàn ăn.
Văn Gian Thanh cứ như vậy ngẩng đầu nhìn lấy Vy Vy đang ngồi ở phía đối diện của mình, đáy mắt là tràn đầy sự vui sướng cùng khó có thể tin nổi.
Vy Vy thì đầu cũng không dám ngẩng lên một cái, nhưng lại ở trong lòng suy nghĩ, có cần nhanh chóng đặt vé máy bay chạy trốn không a?
Cô là tuyệt đối không ngờ tới, lại ở chỗ này gặp được Văn Gian Thanh a!
Cô thật sự là không ngờ tới a!
Cô là thu tiền rồi đấy, không thể cùng khách hàng của mình dễ dàng mà gặp mặt đấy!
Cô cũng không có ý định muốn gặp mặt a!
Cô làm sao lại biết được, cứ trùng hợp như vậy, thì ở chỗ này gặp phải rồi?
Cô làm sao lại biết được, Văn Gian Thanh lại có thể cũng là em trai của Thẩm Tùng Tý đây?
Được rồi, chỉ có thể nói gia tộc của bọn họ thật sự là quá lớn rồi!
Farina mở miệng phá vỡ cục diện khó xử này, nói: "Các cậu quen biết nhau là tốt quá rồi, thì có thể bớt được cho các cậu giới thiệu với nhau rồi! Chúng ta có thể dùng món được rồi chang9?"
Thẩm Tùng Tý cũng cùng hùa theo, nói: "Đúng đúng đúng, chúng ta ăn cơm ăn cơm! Còn không ăn, thì đều nguội lạnh hết rồi đấy!"
Hạ Thẩm Châu nhìn xem Vy Vy, lại nhìn xem Văn Gian Thanh, quyết định không lên tiếng, yên lặng ăn cơm!
Bữa cơm này ăn được gọi là một cái khó chịu a!
Vy Vy cũng không biết mình đang ăn cái gì, chỉ là máy móc mà bới cơm bới cơm bới cơm.
Văn Gian Thanh cũng không biết mình đang ăn cái gì, ánh mắt của anh thì chưa từng rời khỏi trên người của Vy Vy.
Farina nhìn xem Văn Gian Thanh, lại nhìn xem Vy Vy, nhịn không được cũng là than nhẹ một hồi.
Đoán chừng, hai người này cũng là một đôi tình nhân bất hoà a!
Nghĩ tới mình, lại nghĩ tới Vy Vy, Farina cũng cảm thấy có chút ăn không biết mùi vị rồi.
Hạ Thẩm Châu suy nghĩ lấy phải đi về hỏi thử chị cả, chĩ cả là người hiểu rõ nhất mọi thứ.
Vì vậy, Hạ Thẩm Châu cũng có chút ăn không biết mùi vị.
Cảm giác năm người ở đây, cũng chỉ có Thẩm Tùng Tý ăn được vui vẻ nhất.
Anh ấy cái gì cũng không nhìn ra.
Thẩm Tùng Tý từ nhỏ đến lớn chính là một người có tế bào vận động phát triển, sức sống tế bào phát triển, đối với chuyện tình cảm, là dốt đặc cán mai a!
Vì vậy, anh ấy chuyên tâm tập trung, ăn được gọi là cảm thấy mỹ mãn đấy.
Ăn được vừa đủ rồi, Thẩm Tùng Tý mới lên tiếng: "Bốn người các cậu sao lại ăn chậm như vậy a? Tớ đều sắp ăn no rồi, các cậu ngược lại là ăn a! Có phải chê khẩu vị của đồ ăn không thích hợp? Vậy ngày mai đổi người đầu bếp..."
"Không, không phải a! Rất ngon a!" Bốn người gần như đều là tất cả đồng thanh mà trả lời.
Thẩm Tùng Tý càng thêm không hiểu.
Nếu như ăn ngon, vì sao từng người một lại đều không ăn a?
Hạ Thẩm Châu là người đầu tiên đứng lên, nói: "Tớ nhớ ra rồi, tớ hôm nay có bài báo cáo phải giao cho ba của tớ, tớ đi lên trước đây a!"
Nói xong, Hạ Thẩm Châu lập tức tháo chạy chuồn mất rồi.
Bây giờ ở trên bàn cơm, chỉ còn lại có bốn người đều có tâm sự.
A không, là ba người. Thẩm Tùng Tý một vẻ mặt vô tội, anh vẫn là cái gì cũng chưa nhìn ra!
Vy Vy cũng đứng lên, nói: "Tớ cũng ăn xong rồi, tớ cũng đi về trước..."
"Tớ tiễn cậu!" Văn Gian Thanh cũng cùng theo đứng lên, không khỏi mà nói: "Tớ có lời muốn nói với cậu."
Vy Vy không ngừng kêu khổ, quay đầu nhìn về phía Farina cầu cứu.
Nào biết đâu, ánh mắt bây giờ của Farina, luôn ở trên người của Thẩm Tùng Tý, hoàn toàn không thấy được sự cầu cứu của Vy Vy.
Vy Vy chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý rồi, cùng Văn Gian Thanh rất nhanh đã rời khỏi phòng ăn rồi.
Chờ bọn họ sau khi rời đi, Thẩm Tùng Tý hỏi Farina: "Từng người một bọn họ đây là chuyện như thế nào?"
"Tớ cũng không biết đây." Ánh mắt của Farina làm động lòng người, cứ như vậy nhìn chằm chằm lấy Thẩm Tùng Tý.
Đáng tiếc, một đôi làn thu thuỷ này (chỉ mắt long lanh của người con gái đẹp), Thẩm Tùng Tý hoàn toàn thì không nhìn ra có cái gì khác biệt!
Thẩm Tùng Tý cho người đem bàn ăn đều dọn dẹp, đối với Farina nói: "Cậu cũng đừng để bụng a! Đoán chừng là hai em trai của tớ hôm nay đều có chuyện phải bận. Không phải cố ý không cùng cậu ăn cơm đấy!"
Farina cũng không phải người mù!
Cô đương nhiên nhìn ra, Hạ Thẩm Châu là cố ý nhường nơi cho cô.
Cô còn cảm kích còn chưa kịp đấy, làm sao lại trách tội?
Về phần chuyện của Vy Vy cùng Văn Gian Thanh, vậy hãy để cho chính bản thân bọn họ đi xử lý đi!
Farina lúc này lắc đầu nói: "Làm sao có chứ? Tớ cũng không phải là người nhỏ mọn như thế. Đúng rồi, cậu còn chưa có nói cho tớ nghe chuyện của hai em trai này của cậu đấy."
Thẩm Tùng Tý lúc này mới hậu tri hậu giác đấy, hoàn toàn không có phát giác được Farina đây là đang không có chủ đề nói mà tìm chủ đề nói, lúc này liền chậm rãi mà hàn huyên:"Hai em trai này của tớ a! Hai người bọn họ là cùng năm cùng tháng cùng ngày sinh đấy! Năm đó, cô của tớ sinh để, mẹ của Văn Gian Thanh đi đến thăm cô của tớ, kết quả là bởi vì đi khắp nơi lung tung mà động đến khí thai, cũng cùng nhau sinh ra Văn Gian Thanh..."
Thẩm Tùng Tý vốn chính là người nói nhiều, nói đến một cái chủ đề, có thể nói cả buổi.
Farina cứ như vậy nhìn lấ Thẩm Tùng Tý không ngừng nói, sau đó vừa nghe vừa cười, cũng thuận tiện nghe ngóng được mối quan hệ và tình cảm qua lại giữa Văn Gian Thanh cùng Hạ Thẩm Châu bọn họ rồi.
Hai người đang ở trong phòng ăn trò chuyện, ngược lại là cũng rất hài hòa.
Mà bên khác của Văn Gian Thanh cùng Vy Vy, thì hình như không phải hài hòa rồi.
Đã đến trước cửa phòng, Vy Vy đẩy cửa ra thì muốn trốn vào rồi.
Văn Gian Thanh lập tức lấy tay đỡ lấy cửa, khẽ giọng nói: "Vy Vy, chúng ta rất lâu không gặp rồi, cậu lại không có những lời nói nào muốn nói với tớ sao?"
Vy Vy bối rối một hồi, lập tức trả lời: "Không có a, tớ có chút mệt rồi, tớ muốn nghỉ ngơi một chút."
"Cậu không có lời muốn nói với tớ, tớ thì có lời muốn đối vơi cậu nói." Văn Gian Thanh cố chấp nói: "Tớ nói xong sẽ rời khỏi!"