Sau đó bản thân mình lại bị đuổi đi?
Bị đuổi... đi...
Cung Tử Á tự mình làm sao trở về khách sạn, cũng không biết nữa.
Đợi đến khi cô ta bừng tỉnh, thì Thẩm Hà đã đứng trước mặt cô ta và nhìn cô ta với vẻ mặt tò mò.
Cung Tử Á từ từ mở miệng nói: “Thẩm Hà, hình như tớ thất bại rồi.”
Thẩm Hà liền tò mò hỏi: “Mấy hôm nay không phải chơi rất vui sao? Sao lại thất bại vậy? Xảy ra chuyện gì vậy? Nói nghe xem!”
Ngay lúc này, Vu Tiểu Uyển cũng đi qua đây, mang theo trái cây với vẻ mặt tò mò nhìn Cung Tử Á, nói: “Đúng vậy, sắc mặt này của cậu nhìn không ổn lắm! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy.”
Sau đó Cung Tử Á cũng không sợ mất mặt, mà đem tất cả sự việc xảy ra hôm nay, đầu đuôi ngọn nguồn kể hết cho Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển nghe.
Sau khi Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển nghe xong, liền cười phá lên mà không nể tình một chút nào.
Thẩm Hà là người cười khoa trương nhất, cô ấy trực tiếp ôm bụng cười lăn lộn trên ghế sô pha mà không dậy nổi.
Cho dù là người điềm tĩnh như Vu Tiểu Uyển, cũng phải cười ra nước mắt.
Cung Tử Á nhìn họ với vẻ mặt u ám.
Biết trước sẽ có kết quả như thế này.
Vì ngay cả bản thân cô ta cũng cảm thấy có chút dỡ khóc dỡ cười rồi, nói chi là họ?
“Độc, đúng là năm nào cũng có những điều độc mà lạ, mà năm nay đặc biệt cảm thấy buồn cười? Ban đầu tớ cũng cảm thấy chàng trai này cũng không tệ! It ra có rất nhiều phẩm chất đều rất ưu tú.” Thẩm Hà vừa nói vừa lau nước mắt: “Tớ còn nghe những người cấp dưới, khoác loát đủ kiểu, khen đủ lời, nói chàng trai này bây giờ tuy hơi nghèo một chút, nhưng thành tựu sau này nhất định sẽ là loại không thể định lượng được! Sau đó lại còn nói với tớ, thành tích tốt như thế nào, tính tình tốt ra sao! Sau đó tớ đã tin rồi! Mấy hôm trước, Cung Tử Á cũng nói ok mà. Mà sao chỉ hai ngày thôi, là đã lật nhào rồi! Tớ cười đến chết mất! Cậu ta dù sao cũng là người đi du học mà, sao lại có suy nghĩ kì quái như vậy? Thật không thể tưởng tượng nổi mà!”
Vu Tiểu Uyển cũng lau đi nước mắt trong khoé mắt và nói: “Tớ cũng vậy, tớ cũng vậy. Tớ cũng tưởng lần này nhất định sẽ thành! Dẫu sao, thì đây cũng là lần đầu tiên của Tử Á của chúng ta nghiêm túc hẹn hò mà! Nhưng nào ngờ, lần đầu tiên lại là người độc và lạ như vậy! Tớ cũng sắp cười đến chết đây! Lời cậu ta nói thật sự rất buồn cười!”
Vẻ mặt Cung Tử Á thất vọng nói: “Ê Ê Ê, các cậu tốt xấu gì cũng phải kiêng nể một chút cho tâm trạng người trong cuộc này chứ! Tớ đang bị thương đầy mình đây! Các cậu không nhìn thấy đâu, mỗi khi tớ muốn xài tiền mua đồ, thì sắc mặt anh ta khó coi vô cùng luôn. Mà tớ xài tiền của tớ tự kiếm được mà, nhưng tại sao cứ có cảm giác áy náy sao á, giống như là đang xài tiền của anh ta vậy. Vì vậy hai ngày nay, tớ cũng không dám xài tiền ở nhiều nơi, muốn mua gì thì cũng phải đợi khi anh ta không ở bên cạnh mới mua được. Cho dù là như vậy, anh ta còn nói với tớ, hai ngày nay đã xài hết những tích góp của anh ấy. Thật ra tớ thật sự không có chê anh ta nghèo, thậm chí tớ cũng không ngại thanh toán tiền khi hẹn hò với nhau. Nhưng mà anh ta để tâm! Anh ta nói anh ta là một người đàn ông, không thể để cho phụ nữ trả tiền được! Nhưng mà khi tớ xài tiền, thì anh ta lại đưa sắc mặt cho tớ coi, bộ đây là tiết tấu của triệu đại nhà Thanh vẫn chưa tuyệt vong sao?”
Cung Tử Á vừa dứt lời, Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển lại cười lăn lộn một lần nữa.
Ba người cứ vậy mà cùng nhau cười đùa một hồi lâu mới ngừng lại.
Thẩm Hà không nhịn nổi nói: “Tớ cũng rất tò mò, muốn gặp kỳ nhân này ghê! À, mà các cậu nói xem, sao cách nghĩ này của anh ta cứ mãi không thay đổi nhỉ? Dù gì anh ta cũng là du học sinh mà! Tại sao trong đầu vẫn còn quan niệm sến súa như vậy? Tớ nghĩ sao cũng nghĩ không thông đó?”
Vu Tiểu Uyển cười và nói: “Tớ thì lại có thể đoán ra một chút rồi đấy.”
Thẩm Hà và Cung Tử Á cùng nhau quay đầu sang nhìn Vu Tiểu Uyển.
Vu Tiểu Uyển trầm giọng nói: “Thật ra anh ta cũng không phải là chưa nghĩ thoáng đâu, mà là không muốn nghĩ thoáng thôi. Nói một cách khác, thật ra trong lòng anh ta biết rất rõ, nhưng anh ta vẫn cảm thấy kiểu sến súa ấy là có lợi với anh ta nhất. Vì vậy, anh ta mới cố chấp lựa chọn con đường này, sau đó có chết cũng không quay đầu lại.”
Thẩm Hà và Cung Tử Á đều là người cực kỳ thông minh.
Vu Tiểu Uyển vừa nói xong, thì hai người đã hiểu ra ngay.
Tống Đại Hải này không phải không biết tư tưởng mới bây giờ, mà là cảm thấy tư tưởng hiện giờ đối với anh ta mà nói, là hoàn toàn không có lợi ích.
Anh ta cảm thấy kiểu truyền thống của xã hội phong kiến thời xưa thích hợp với anh ta hơn, và có lợi cho anh ta hơn.
Vì vậy sự lựa chọn của anh ta đã khiến cho anh ta không còn nhìn thấy tư tưởng mới nữa, cứ giậm chân tại chỗ, và nhốt mình trong thời đại đó.
Hơn nữa, Tống Đại Hải chính là nam phượng hoàng điển hình nhất.
Anh ta xuất thân nghèo hèn, lại gặp được cô bạn gái có xuất thân cũng giống như mình nhưng cô ta đã phấn đấu tạo ra thành tích như vậy, thật ra là anh ta cảm thấy tự ti mặc cảm thôi.
Vì vậy anh ta muốn dùng tư tưởng của năm xưa, để giữ lấy bạn gái của mình.
Anh ta muốn khống chế thẻ lương của đối phương, thật ra là muốn nhốt đối phương vào một cái lồng để dễ dàng giám sát thôi.
Như vậy, anh ta đã có mặt mũi rồi, thì chẳng lẽ không phải là người thắng cuộc sao?
Sau đó Cung Tử Á lại không chịu chấp nhận như vậy, khiến cho anh ta thẹn quá hoá giận, nên anh ta mới nói ra những lời này với Cung Tử Á.
Nói rõ ra rồi, cũng cảm thấy người đàn ông này cũng thật đáng thương.
Rõ ràng điều kiện của bản thân mình cũng không tệ, chỉ cần cố gắng một chút thôi, thì cuộc sống sau này có lẽ sẽ rất tươi đẹp.
Nhưng chính sự tự ti tự đại này của anh ta, đã chôn vùi cơ hội tốt nhất trong cuộc đời anh ta.
Mà anh ta không nghĩ lại, Cung Tử Á là người gì sao?
Cô ấy thân là trợ lý đặc biệt bên cạnh chủ tịch đại tiểu thư Hạ gia đây, không đi quẹt thẻ thì làm sao ngồi vững được vị trí này chứ?
Và người có thể ngồi vững vị trí này, thì làm sao có thể bị người khác tuỳ tiện gây khó dễ được chứ?
Vì vậy, ngay bước đầu Tống Đại Hải đã đi sai bước cờ rồi.
Cũng khó trách, vừa mới bắt đầu thì đã thua thậm tệ rồi!
Sau khi Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển đùa xong giỡn xong, thì sự việc này cứ thế mà qua đi.
Cung Tử Á cũng nghĩ rằng việc này cứ thế mà qua đi.
Những người đi xem mắt cảm thấy không thích hợp, không muốn tiếp tục hẹn hò cũng có rất nhiều người mà?
Cũng không phải chỉ riêng một mình cô ấy đúng không?
Nhưng mà, Cung Tử Á quá ngây thơ rồi!
Cô ta suy nghĩ quá đơn giản rồi!
Qua ngày hôm sau, sau khi chia tay với Tống Đại Hải, thì cuộc gọi ở nhà gọi đến.
Ba mẹ của Cung Tử Á như nổi trận lôi đình mà mắng cô ta một trận.
Ý nghĩa đại khái chính là, Cung Tử Á không biết tốt xấu gì. Tống Đại Hải tốt như vậy, luôn lo nghĩ cho cô ta, kết quả là cô ta không nhận tình, mà còn châm biếm cười nhạo người ta một trận, nghiêm trọng tổn thương đến danh dự và lòng tự trọng của người ta, vâng vâng...
Cung Tử Á kinh ngạc đến ngớ người ra.
Cô ta thật sự không ngờ đến Tống Đại Hải sẽ mách lẻo trước mặt ba mẹ mình!
Cô ta luôn nghĩ rằng, xem mắt không thành công, thì hai người vẫn có thể làm bạn.
Nhưng với tình thế bây giờ, thì đã trở thành tiết tấu ngay cả bạn bè cũng không thể thành!
Cung Tử Á liền ở trên điện thoại giải thích rõ cho gia đình, nhưng bất luận cô ta nói thế nào đi chăng nữa, gia đình cô ấy cũng không tin Tống Đại Hải là người có thể làm ra những chuyện này.
Thế là, Cung Tử Á và người trong gia đình nói qua nói lại và dẫn đến cãi vả nhau, cãi qua cãi lại rồi dẫn đến bế tắc.
Sau đó gia đình cô ấy gác điện thoại xuống, không thèm quan tâm đến Cung Tử Á nữa!
Nỗi bực tức kiềm nén trong lòng Cung Tử Á! Cũng không có nơi nào để trút ra!
Và ngay lúc này, Tống Đại Hải kia lại đột nhiên gửi một tin nhắn đến, biểu thị muốn cùng Cung Tử Á ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng lại.