Sau khi Hạ Nhật Ninh đích thân giám sát hai đứa con này ăn xong, mới chậm rãi dùng bữa.
Thẩm Duệ đột nhiên cẩn thận từng li từng tí gắp lên một miếng trái cây bỏ vào dĩa của Hạ Nhật Ninh, sau đó quay đầu lại, ánh mắt sáng lóng lánh nhìn lấy Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh trước tiên là rõ ràng sững sờ một hồi, ngay lập tức sung sướng ăn đi trái cây mà con trai đã gắp qua.
Ngọt quá ngọt quá, một mùi vị gọi là hạnh phúc, lan tràn khắp cả người.
Thẩm Hà thấy được, cũng cho Hạ Nhật Ninh gắp một miếng.
Hạ Nhật Ninh vẫn toàn bộ ăn hết.
Thẩm Thất xem rất rõ ràng, thật ra trái cây kia, Hạ Nhật Ninh không thích ăn lắm.
Nhưng là bởi vì là bọn nhỏ gắp đấy, hắn cho dù là không thích cũng phải đều ăn hết.
Thẩm Duệ rất vui vẻ, nhìn lén Thẩm Thất một cái, nhìn thấy Thẩm Thất không có phản đối, lúc này mới yên lòng.
Thẩm Hà thì dễ dàng nhiều hơn rồi, cô đơn thuần chỉ là cảm thấy Hạ Nhật Ninh này không tệ, thỏa mãn mọi yêu cầu mà cô đối với cha ghẻ.
Vốn là cô chính là muốn đem mami gả ra ngoài đấy mà!
Vì vậy, cô đây là giúp kiểm định!
Ăn cơm xong, Hạ Nhật Ninh chủ động xin đi đưa bọn nhỏ đến trường.
Thẩm Duệ cùng Thẩm Hà vui vui vẻ vẻ thì đi theo Hạ Nhật Ninh rời đi rồi.
Bọn nhỏ vừa mới rời đi, Thẩm Thất lập tức đối với Từ Vân Khê nói: "Mẹ nuôi, con cùng tiểu Nghĩa còn có chút việc, hôm nay sẽ không ở cùng mẹ a!"
"Ở cùng cái gì mà ở a? Con cũng là tổng tài của s. a rồi! Đương nhiên là phải đi bận chuyện của công việc trước rồi. Dù sao tiểu Nghĩa cũng không có ở cùng tôi được bao nhiêu lần! Tôi sớm đã thành thói quen rồi! Huống chi, tôi ở thành phố Vinh cũng có việc phải đi làm đấy." Từ Vân Khê đưa tay nhìn thời gian, nói thầm: "Thật kỳ lạ, tiểu Chu sao còn chưa gọi điện thoại tới?"
Thẩm Thất cũng rất muốn biết, tiểu Chu tại sao không gọi điện thoại xin phép nghỉ!
Anh ấy rốt cuộc là muốn làm cái gì?
Chân tướng của chuyện anh ấy bị đánh, nếu như một khi bị bại lộ ra bên ngoài, anh ấy cảm thấy anh ấy còn có thể ở bên người của Từ Vân Khê tiếp tục lăn lộn sao?
Anh ấy làm sao có thể ngây thơ như vậy?
Hủy hoại chuyện ổn định, mỗi người ở đây đều làm cho cô không thể tiếp tục lăn lộn tiếp được không?
Phá hoại quan hệ của Từ Vân Khê cùng Lưu Vân, Lưu Nghĩa sẽ không vui, Lưu Nghĩa không vui, Văn Nhất Phi nhất định cũng không vui.
Đại thiếu gia của Văn gia không vui, hắn sao có thể vui mừng được?
Lưu Nghĩa lập tức nói: "Vậy chúng con đến công ty trước đây."
"Đợi một chút, chúng ta cùng đi." Từ Vân Khê nói: "Tiểu Chu không đến, kỹ thuật lái xe này của tôi không thể vượt qua ải a! Làn xe của thành phố Vinh phức tạp như vậy, tôi lỡ như đi nhầm đường thì làm sao bây giờ?"
Thẩm Thất cố nén cười: "Mẹ nuôi! Mẹ là cuối cũng cũng thừa nhận kỹ thuật lái xe của mẹ không ổn rồi chứ?"
"Đó là bởi vì đường xá ở thành phố Vinh quá phức tạp!" Từ Vân Khê tiếp tục hình thức cãi bướng.
"Dạ dạ dạ, là đường xá ở nơi chúng ta phức tạp! Vì vậy, mẫu thân đại nhân, mời! Chúng con lái xe đưa mẹ qua đó!" Lưu Nghĩa đẩy lấy bờ vai của Từ Vân Khê đi ra ngoài: "Đưa mẹ qua đó xong, chúng con lại đi công ty, được không?"
"Cái này mới đúng chứ." Từ Vân Khê cũng cười theo: "Đi thôi đi thôi."
Thẩm Thất thở phào một hơi, cùng theo rời khỏi Cảnh Hoa trang viên.
Sau khi lái xe đem Từ Vân Khê đưa qua bên đó, hai người lập tức quay đầu xe liền đi tới căn phòng của tiểu Hạ đã đặt.
Vừa đến khách sạn, lại được cho biết, người khách vào tối hôm qua vào ở, đã trả phòng rời đi vào sáng nay rồi.
Ai ôi! A, thật đúng là không thấy Hoàng Hà lòng không chết, chưa thấy quan tài không rơi lệ sao?
Anh ấy đây là muốn làm cái gì?
Chia rẽ Từ Vân Khê cùng Lưu Vân, đối với anh ấy có chỗ tốt gì?
Đợi chút...!
Chẳng lẽ nói, anh ấy không hề chỉ là người hâm mộ của mẹ nuôi, mà thật sự là mến mộ bà ấy?
Thẩm Thất trong nháy mắt bị ý nghĩ này làm giật cả mình!
Điều đó không có khả năng chứ?
Mẹ nuôi tuy rằng nhìn trẻ tuổi, thế nhưng là bà ấy là người sắp năm mươi tuổi rồi a!
Mà trợ lý tiểu Chu kia, cũng không quá hơn ba mươi tuổi, trong chính giữ là kém mười mấy tuổi đây!
Thế nhưng là theo một góc độ khác mà nói, cũng không phải là không có loại khả năng này a?
Tuy rằng Từ Vân Khê là người sắp năm mươi tuổi, nhưng bảo dưỡng chăm sóc luôn rất tốt, một chút không thua thiếu nữ tuổi xuân.
Quan trọng nhất chính là, Từ Vân Khê xinh đẹp a!
Nhan sắc của bà ấy chưa từng mất nét qua, dáng người cũng không có mất nét qua, bây giờ lại là vũ công, nhà nghệt thuật, bậc thầy nổi tiếng ở trong nước và trên quốc tế.
Còn là khách quý và người hướng dẫn chương trình của rất nhiều chuyên mục.
Giá rị của bà ấy là không thấp đấy.
Từ lúc còn trẻ, chính là một đống người hâm mộ lớn, là người tình trong mộng của vô số đàn ông.
Hiện tại, bà vẫn là tiêu chuẩn kén vợ của vô số người đàn ông!
Vì vậy, trợ lý tiểu Chu kia sẽ từ người hâm mộ mến mộ thăng cấp đến sự theo đuổi của người đàn ông đối với người phụ nữ, không phải là không có lý đấy!
Thẩm Thất vừa mới nghĩ như vậy, lập tức kêu lên một tiếng: "Không tốt! Chúng ta phải mau tìm mẹ nuôi, nói không chừng vẫn còn kịp!"
Lưu Nghĩa còn chưa nghĩ tới tầng này, không hiểu mà hỏi Thẩm Thất: "Làm sao rồi?"
Vừa mới nói xong, điện thoại gọi tới rồi.
Nhìn qua dãy số, con tim của Thẩm Thất đều nguội lạnh một hồi.
Điện thoại là của Từ Vân Khê gọi tới đấy.
Thẩm Thất cũng có chút không dám tiếp nhận rồi.
Điện thoại reo lên rất lâu, Thẩm Thất mới miễn cưỡng nhận nghe điện thoại: "Mẹ nuôi, có chuyện gì?"
"Tiểu Thất, tôi hỏi con cái chuyện này, con phải nói thật với tôi!" Giọng nói của Từ Vân Khê lập tức nghiêm túc.
"Vâng, mẹ nói." Thẩm Thất miễn cưỡng trả lời.
"Tiểu Chu vừa mới tới đây cùng tôi xin nghỉ phép, nói là không cẩn thận té đấy. Thế nhưng là cái mặt này của hắn rõ ràng không phải té ngã đâu! Tôi hỏi hắn chuyện gì xảy ra, hắn ấp úng nói cả buổi cũng không nói ra cái gì. Con có phải biết rõ cái gì không?" Từ Vân Khê trực tiếp hỏi.
"Mẹ nuôi." Thẩm Thất nhức đầu hồi: "Con "
Lưu Nghĩa giật lấy điện thoại, nói: "Mẹ! Mẹ đừng hỏi tiểu Thất, người là con đánh đấy!"
Thẩm Thất ngây ngẩn cả người.
Từ Vân Khê cũng ngây ngẩn cả người: "Cái gì?"
Lưu Nghĩa nghiến răng nói: "Con không thích hắn! Hắn luôn là vây quanh mẹ, rõ ràng không có lòng tốt gì, vì vậy con đem hắn gọi ra ngoài đánh một trận. Tiểu Thất đối với chuyện này không biết tình hình, con vốn muốn giấu giếm không nói, kết quả là mẹ vẫn là phát hiện rồi."
Cả người của Từ Vân Khê đều có chút mơ màng: "Tiểu Nghĩa, con đang nói cái gì đó?"
"Chính là như mẹ nghe thấy đấy a! Tuy rằng mẹ bây giờ là độc thân, thế nhưng là. Thế nhưng là con vẫn là không thích hắn làm cha ghẻ của con! Chỉ đơn giản là như vậy!" Lưu Nghĩa lời văn âm vang.
"Cn nói hưu nói vượn cái gì a? Cái gì cha ghẻ a? Hắn chỉ là một trợ lý của mẹ thôi!" Từ Vân Khê lập tức phát cáu: "Lưu Nghĩa, con tới đây cho mẹ, đem chuyện nói rõ cho mẹ! Thuận tiện nói lời xin lỗi với hắn!"
"Không muốn!" Lưu Nghĩa một cái cự tuyệt: "Con sẽ không xin lỗi đấy! Dù sao, mẹ tìm ai cũng có thể, chỉ là không thể cùng hắn đến với nhau!"
"Mẹ không có cùng hắn đến với nhau a!" Từ Vân Khê cảm thấy phổi chừng như sắp tức đến nổ tung rồi: "Con lập tức tới đây cho mẹ!"
Điện thoại rặc rặc một tiếng, cúp rồi.
Thẩm Thất ;ập tức kéo lấy Lưu Nghĩa, vội vàng nói: "Cậu ngốc rồi à? Sao có thể nói như vậy?"
"Không nói như vậy, tớ có thể làm sao? Cho mẹ của tớ biết được, là cha ruột không cho người bớt lo kia ra tay đánh người, tính chất càng ác liệt hơn! Tớ cũng chỉ có thể vì cha làm được một bước này thôi!" Lưu Nghĩa nói: "Ai kêu tớ là con gái của ông ấy đây? Tớ không che chở cho ông ấy, thì ai che chở cho ông ấy?"
Thẩm Thất dở khóc dở cười một hồi.
Đừng nhìn lúc Lưu Nghĩa cùng Lưu Vân cãi nhau đều là đỏ mặt tía tai đấy.
Thế nhưng là thực sự gặp phải chuyện rồi, hai cha con đều là xuất phát từ trong lòng muốn bảo vệ đối phương đấy.
"Vì vậy, cậu liền quyết định thay cha nuôi chịu trách nhiệm rồi hả?" Thẩm Thất không biết làm sao mà nói: "Mẹ nuôi đoán chừng muốn đem cơn giận hướng về phía cậu bộc phát đấy."
"Không có cách, nghề nghiệp người chịu trách nhiệm!" Lưu Nghĩa vừa vỗ ngực: "Từ nhỏ liền thay cha của tớ chịu trách nhiệm rồi! Cậu cho rằng mấy fan hâm mộ của mẹ tớ tại sao đều lý trí như thế? Không phải là bọn họ lý trí, mà là vì những người hâm mộ cuồng nhiệt kia theo dõi qua mẹ của tớ, đều bị tớ và cha cùng nhau chỉnh đốn qua đấy!"
Thẩm Thất phụt một tiếng bật cười: "Được rồi được rồi, chúng ta nhanh chóng đi qua đó đi! Nếu như đã quyết định chịu trách nhiệm rồi, vậy chịu được đẹp mắt chút. Thuận tiện xem thử xem, trợ lý tiểu Chu kia rốt cuộc muốn làm cái gì!"
Lưu Nghĩa gật gật đầu.
Vừa định rời đi, Thẩm Thất đột nhiên một phát kéo lấy Lưu Nghĩa, vừa bấm gọi điện thoại cho Văn Nhất Phi, giải thích: "Mẹ nuôi bây giờ là thích Nhất Phi nhất rồi, kêu anh ấy qua đó, gia tăng chút bôi trơn, bằng không thì hai người sẽ cãi vã nhau rồi!"
Lưu Nghĩa cười cười, không có ngăn cản.
Thẩm Thất đơn giản giải thích một lần, Văn Nhất Phi lập tức nói: "Tôi đã biết rồi, lập tức đến."
Gọi xong điện thoại, Thẩm Thất cùng Lưu Nghĩa mới lái xe đi đến nơi của Từ Vân Khê.
Lúc này, Văn Nhất Phi cũng đã lái xe đến rồi.
Vừa xuống xe liền hỏi: "Chuyện này giao cho tôi đi."
Thẩm Thất nhìn lấy anh: "Thôi, giao cho anh cũng vô dụng. Vẫn là từ từ giải thích đi."
Lưu Nghĩa nói: "Đi thôi đi thôi, mẹ của tớ nhiều lắm là mắng tớ vài câu thì xong rồi."
Ba người vừa thương lượng vừa đi vào trong.
Từ Vân Khê là ở tầng 21 của tòa nhà cao ốc này, tầng này đều là một trường học vũ đạo, bà ấy là với tư cách là giáo sư đặc biệt tới đây tạm thời giảng bài đấy.
Vì vậy vừa mới vào cửa liền nhìn thấy Từ Vân Khê đang mặc trang phục vũ đạo, sắc mặt âm trầm ngồi ở trong phòng nghỉ.
"Mẹ."
"Mẹ nuôi."
"Bác gái."
Ba người đồng thời mở miệng chào hỏi.
Từ Vân Khê vừa nhìn thấy ba người bọn họ, hình như cũng hiểu được chút gì đó rồi.
"Đều ngồi đi." Từ Vân Khê đứng dậy đi tới cái giá ở phía trước, hỏi: "Uống chút gì không?"
"Không uống." Ba người đầu đồng thanh trả lời.
"Nói đi, rốt cuộc là chuyện như thế nào?" Từ Vân Khê hỏi.
Không chờ Thẩm Thất cùng Lưu Nghĩa mở miệng, Văn Nhất Phi lần nữa đem trách nhiệm ôm đến trên người của mình: "Bác gái, mọi thứ đều là lỗi của con! Bác muốn trừng phạt thì trừng phạt con đi!"
Từ Vân Khê lập tức tức đến nở nụ cười: "Vậy con nói thử xem, tại sao lại biến thành lỗi của con rồi?"
"Thật ra người ra tay đánh người chính là con, tiểu Nghĩa là vì bảo vệ con, mới nói là của em ấy." Văn Nhất Phi thản nhiên mà nói: "Ở thành phố Vinh, người đánh đối phương không dám lên tiếng đấy, cũng chính là có mấy người. Con là một trong số những người đó. Vì vậy, bác gái muốn mắng thì mắng con đi!"
Thẩm Thất cùng Lưu Nghĩa đều là một biểu cảm gặp ma rồi mà nhìn lấy Văn Nhất Phi.
Văn Nhất Phi tiếp tục nói: "Ngày hôm qua, sau khi con đã gặp được người trợ lý này, đã cảm thấy hắn có chút gì là lạ. Vì vậy, con cho người bí mật điều tra một chút. Đây vừa điều tra, liền phát hiện một chuyện. Con cảm thấy được chuyện này một khi lộ ra bên ngoài, sẽ đối với bác mang đến ảnh hưởng bất lợi. Thế nhưng là con dù sao cũng là hậu bối, rất nhiều chuyện không thể hỏi đến. Vì vậy liền chọn dùng phương thức thô bạo nhất trực tiếp nhất mà xử lý, liền nhổ cỏ nhổ tận gốc. Chỉ là không ngờ tới lá gan của hắn lại lớn như thế, lại vẫn dám đến cáo trạng."
Từ Vân Khê nhướn mày: "Nói thử xem, con đã điều tra được cái gì rồi?"
Văn Nhất Phi bình tĩnh mà trả lời: "Trợ lý tiểu Chu này ở rất nhiều năm trước, thì có ghi chép không tốt. Nói thí dụ như theo đuôi minh tinh thần tượng đang nổi tiếng, lén chụp ảnh việc riêng tư của người nổi tiếng vân... vân. Hắn luôn rất ngưỡng mộ bác là sự thật đấy, thế nhưng là hắn cũng thật sự đối với bác động đến ý nghĩa không chính đáng! Bằng không mà nói, con sẽ không ra tay đánh người đấy!"