Mục lục
Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Mạch theo bản năng mà dừng bước, cứ như thế quay đầu nhìn lấy Châu Chiêu. Châu Chiêu cũng chầm chậm quay người lại, cứ như thế nhìn chằm chằm lấy Thẩm Mạch. "Có chuyện gì?" Thẩm Mạch mở miệng hỏi, đáy mắt là tràn đầy nghi hoặc. Ánh mắt của Châu Chiêu lay động một cái, sau đó lại một lần nữa tập trung lại, cứ như thế nhìn lấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Thẩm Mạch, nói: "Tớ sẽ khiêu chiến với cậu đấy!" "À há?" Thẩm Mạch lập tức ngơ ngác rồi. Hoàn toàn không hiểu người này đang nói cái gì. Cái gì khiêu chiến? Khiêu chiến cái gì? Đánh nhau? Hay là học tập? A, người này là đã thua cho anh trai a. A, người này nghe nói là trước top 50 của khối lớp 11 của trường Nhị Trung. Nhưng mà, vậy thì lại có thể làm gì đấy? Anh ấy ở đâu có lòng tin lớn như vậy, có thể vượt qua mình? Mặc dù mình ở Nhị Trung cũng chỉ là đùa cợt, thế nhưng là cũng chưa chắc thua anh ấy đấy chứ? Hừ, Vy Vy bọn họ nói rất đúng, Châu Chiêu này đúng là quá tự tin rồi! Cùng Trịnh Khắc Kỳ kia đều khiến người ta chán ghét, chán ghét, chán ghét! Mới không để ý đến người đáng ghét như vậy! Thẩm Mạch vừa bĩu môi, xoay người thì định tiếp tục đi lên phía trước. Châu Chiêu ở sau lưng tiếp tục nói: "Thẩm Mạch, tớ nhất định sẽ thắng cậu đấy!" "Thật sự là chẳng hiểu nổi. Liên quan gì đến tôi?" Thẩm Mạch lầm bầm lầu bầu vừa nói vừa tiếp tục rời khỏi rồi. Châu Chiêu nhìn lấy bóng lưng của Thẩm Mạch, khóe miệng lại không tự giác giương lên một chút. Thẩm Mạch về tới văn phòng, thì nhìn thấy mọi người đều đã ở đây rồi. Vừa bước vào cửa, thì nghe thấy Văn Gian Thanh nói: "Mệnh lệnh của chị cả thì là như vậy đấy, chuyện bên này của chúng ta sau khi xử lý xong xuôi, thì phải lập tức đi đến thành phố K rồi. Bất kể nói như thế nào, Chiêm Nhất Thông cũng là người của học viện quý tộc Duệ Hà của chúng ta, anh ấy đính hôn, chúng ta không thể không đi! Huống chi, anh ấy không chỉ đưa thiệp mời cho chị cả, cũng còn cho thiệp mời cho chúng ta nữa! Tớ vừa mới hỏi người ở trong nhà, người trong nhà đã đều đồng ý rồi." Hạ Thẩm Châu gật gật đầu nói: "Đúng vậy a, đính hôn của lần này sẽ có người của trường học chúng ta đi đấy, đoán chừng không ít người. Nếu như anh cả với chị cả đều không đi, tớ nhất định phải đi. Nếu không, đây thì rất khó coi rồi." Thẩm Tùng Tý cười ha ha, nói: "Anh ấy không có mời Thẩm gia ở Đông Bắc, vậy anh thì khỏi đi rồi. Vừa đúng lúc, anh cùng Farina còn có chút việc khác, thì không cùng các em đi chung rồi." "Việc gì?" Thẩm Mạch nhịn không được hỏi: "Anh Tùng Tý, Farina, các người là muốn đơn độc đi hẹn hò sao?" Lời nói của Thẩm Mạch vừa mới nói xong, Thẩm Viễn cười ha ha lấy, gãi gãi đỉnh đầu của Thẩm Mạch mà nói: "Tiểu nha đầu, cho dù là biết rõ cũng đừng nên nói ra a!" Mặt của Farina chợt đỏ lên. Văn Gian Thanh nói: "Thẩm gia ở xa bên Đông Bắc, cùng Chiêm gia không có giao thiệp gì, vì vậy không có mời Thẩm gia. Nhưng mà, đây cũng không phải là chuyện tốt gì. Có thể tránh được thì tránh đi! Bây giờ thời tiết thì càng ngày càng nóng. Anh Tùng Tý, anh dẫn theo Farina đi đến Đông Bắc chơi một chuyến cũng tốt." Thẩm Tùng Tý gật gật đầu nói: "Đúng vậy. Anh cũng định mang theo Farina đi khắp nơi. Nước của chúng ta cũng lớn, không thể chỉ ở lại một nơi." Hạ Thẩm Châu nói: "Cũng tốt. Chuyện bên này coi như là đã xong một đoạn rồi. Chuyện phỏng vấn, không thuộc về chúng ta đến lo, chúng ta thì không cần quan tâm đến cái này. Cuộc thi kiểm tra đánh giá ở bên này đã chấm dứt, chúng ta cũng bắt đầu bắt tay thu xếp một chút, chuẩn bị lên đường đi! Sớm chút qua đó cũng tốt, đỡ phải có chuyện gì đột xuất không kịp gì ấy." "Tốt." Những người khác nhao nhao gật đầu. Thẩm Mạch nói: "Vậy, ngoại trừ anh Tùng Tý cùng Farina ra, chúng ta đều qua đó sao?" Thẩm Viễn trả lời: "Đúng vậy a, chúng ta đều phải qua đó đấy. Ai kêu chúng ta đều ở nơi này đây? Tất cả mọi người đều là bạn học với nhau, có thể không đi sao?" Phạm Đậu Đậu Phạm Đinh Đinh chản nản mà nhúng vai, nói: "Đúng vậy a, không thể không đi! Nhưng mà, chúng tớ ngược lại là muốn đi! Đỡ phải về nhà bị nhắc tới nhắc lui!" Hạ Thẩm Châu nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: "Trừ chúng ta ra, tớ còn muốn dẫn theo hai người cùng đi qua!" Thẩm Mạch cười hì hì nói: "Em đã đoán được á! Là dẫn theo Ngu Vũ Mặc cùng Vy Vy đúng không?" Thẩm Viễn lại lần nữa cười ha ha, lần nữa gãi gãi đỉnh đầu của Thẩm Mạch, nói: "Tiểu Mạch, không phải nói rồi sao, trong lòng biết rõ cũng đừng nên nói ra ngoài chứ!" Thẩm Mạch bĩu môi, lúc này mới không nói nữa. Hạ Thẩm Châu rồi lại đối với Văn Gian Thanh nói: "Vậy, Mộ Tiểu Vũ, thì cậu định làm như thế nào?" "Bỏ mặc qua một bên!" Văn Gian Thanh trả lời: "Tớ mang theo Vy Vy, dĩ nhiên là sẽ không mang theo Mộ Tiểu Vũ rồi! Cho cô ấy từ đâu tới đây, thì về lại nơi đó!" "Đúng thật là máu lạnh a!" Thẩm Viễn cười hì hì nói: "Anh Gian Thanh, cần em giúp đỡ không?" "Được." Văn Gian Thanh suy nghĩ một hồi, nói: "Chuyện này thì giao cho em rồi đấy!" Thẩm Viễn lập tức làm một động tác tay ok, quay người thì đi ra khỏi văn phòng. "Được, chuyện cứ quyết định như vậy đi! Chúng ta ngày sau lên đường!" Hạ Thẩm Châu lên tiếng làm tổng kết, chúng ta ngày mai phải nghỉ ngơi một ngày thật tốt! Thẩm Tùng Tý nắm lấy tay của Farina, nói: "Chúng ta ngày mai phải rời đi rồi, các người đi chơi vui vẻ nhé! Còn nữa, phải chú ý an toàn!" "Biết rồi! Dài dòng!" Một đám người cùng nhau trả lời. Sau đó mọi người cùng nhau cười rộ lên. Thẩm Viễn rời khỏi Nhị Trung, trực tiếp đi đến trường Hồng Nghệ. Vừa khéo, Mộ Tiểu Vũ vừa lúc ở bên ngoài cùng các học sinh nói chuyện phiếm, Thẩm Viễn cũng không cần tìm, thì trực tiếp đứng ở trước mặt của Mộ Tiểu Vũ, mở miệng nói: "Có thể hàn huyên với cậu một chút không?" Mộ Tiểu Vũ nhìn thoáng qua Thẩm Viễn, cùng những bạn học khác chào tạm biệt rồi, mới đối với Thẩm Viễn nói: "Là Văn Gian Thanh kêu cậu đến đây sao? Các người phải rời khỏi đúng không?" "Đúng." Thẩm Viễn vô cùng thành thật mà trả lời: "Trước mắt bây giờ mà nói, chỉ có tớ đến cùng với cậu chào tạm biệt là thích hợp nhất rồi đấy! Anh Thẩm Châu thì chẳng quan tâm, anh Gian Thanh thì muốn tránh nghi ngờ, tiểu Mạch là ngốc bạch ngọt (ý chỉ một người ngây thơ hiền lành, vẻ ngoài thanh tú trắng trẻo và rất thích cười), Đậu Đậu cùng Đinh Đinh không chõ mõm vào chuyện vớ vẩn. Vì vậy cũng chỉ có thể là tớ đến rồi." Mộ Tiểu Vũ cười gượng một hồi. Cô không phải là kẻ ngu, đã hiểu rõ ý của những lời này rồi. "Cảm ơn cậu còn chịu tới đây nói với tớ những thứ này." Mộ Tiểu Vũ đắng chát mà cười cười, nói: "Ý của các cậu, tớ đã hiểu rồi. Nếu như các cậu đã đều rời khỏi rồi, tớ cũng cần phải trở về rồi." "Mộ Tiểu Vũ, thật ra cậu là một cô gái rất thông minh, cậu nên biết, một tình cảm miễn cưỡng là không có bất kỳ ý nghĩa gì." Thẩm Viễn chăm chú nhìn lấy cô nói: "Vì vậy cần gì phải khó xử với bản thân mình đây?" "Tớ cũng không muốn khó xử với mình, thế nhưng là... được rồi, cậu nói cũng đúng." Mộ Tiểu Vũ lắc đầu cười gượng mà nói: "Các cậu định lúc nào rời khỏi?" "Ngày mốt." Thẩm Viễn trả lời nói. "Được rồi, tớ cũng là ngày mốt rời khỏi đi. Tớ nên trở về đến bên cạnh của cô giáo Từ lão khiêu vũ rồi." Mộ Tiểu Vũ nhẹ nhàng nói: "Đến lúc đó, tớ sẽ nói là do vấn đề của tớ, như vậy, Gian Thanh thì sẽ không bị làm khó nữa. Nếu có một ngày, anh ấy cảm thấy cùng Vy Vy không thích hợp rồi, còn có thể bất kỳ lúc nào cũng có thể quay đầu lại tìm tớ. Chỉ cần tớ còn ở ngay tại chỗ, tớ sẽ chờ anh ấy trở về." Thẩm Viễn mỉm cười mà gật gật đầu: "Đã như vậy rồi, vậy tớ thì đi về trước đây. Tớ còn có chuyện khác." "Vậy tớ cũng không tiễn cậu nữa." Mộ Tiểu Vũ gật gật đầu, cùng Thẩm Viễn như vậy tách ra. Thẩm Viễn sau khi rời khỏi trường Hồng Nghệ, trực tiếp đi đến tìm cha mẹ của Ngu Vũ Mặc rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK