Mục lục
Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước ngày S.A ra mắt một hôm, Thẩm Thất bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại vô cùng bất ngờ.

Cuộc điện thoại là của Phùng Khả Hân.

Cô ta muốn hẹn gặp Thẩm Thất.

Thẩm Thất do dự một chút, cân nhắc đến việc cô ta là em gái của Phùng Mạn Luân nên cô mới đồng ý.

Vừa gặp mặt, Thẩm Thất ngẩn người.

Dáng vẻ tiều tụy của Phùng Khả Hân đúng là dọa người!

Thẩm Thất kinh ngạc nhìn Phùng Khả Hân: “Phùng tiểu thư, cô làm sao thế?”

Phùng Khả Hân giơ tay che gò má của mình lại, lúc này Thẩm Thất mới để ý đến chỗ gò má cô ta hơi sưng đỏ lên.

“Tôi không sao, tôi chỉ không cẩn thận nên bị ngã thôi.” Phùng Khả Hân ngập ngừng che giấu: “Mời cô ngồi, cô muốn uống gì?”

“Một ly cà phê đi.” Thẩm Thất gật đầu nói: “Cô tìm tôi gấp như vậy chắc có chuyện gì đúng không?”

Phùng Khả Hân vừa mới làm một bộ móng tay rất đẹp, cô ta vô thức vẽ lên cốc cà phê mà nói: “Ừm, tôi muốn nhờ cô giúp một chuyện.”

“Chuyện gì? Cô nói đi. Chỉ cần tôi có thể giúp thì nhất định tôi sẽ giúp.” Thẩm Thất cười cười rồi nói tiếp: “Cô là em gái của sư huynh, nhiều năm nay, sư huynh luôn quan tâm đến tôi, vì vậy tôi không thể thoái thác được.”

Phùng Khả Hân há miệng, cô ta sửa lại ý tứ: “Quả thực là anh tôi đối xử rất tốt với cô.”

Đâu chỉ là tốt, vì Thẩm Thất mà còn có thể đánh cả cô ta!

Điều này đã không phải chỉ dùng chữ tốt mà có thể nói rõ được rồi!

“Tôi muốn xin cô một tấm giấy mời đến buổi ra mắt S.A.” Phùng Khả Hân nói.

“Cô không có à? Tôi nhớ là tôi đã đưa cho sư huynh mấy tấm giấy mời rồi mà, anh ấy chưa đưa cho cô à?” Thẩm Thất bất ngờ nói.

Phùng Khả Hân là đệ nhất thiên kim tiểu thư ở Nghệ An, đương nhiên phải mời rồi!

Vì thế mà cô đã đưa cho Phùng Mạn Luân mấy tấm giấy mời!

Một trong số đó chính là muốn đưa cho Phùng Khả Hân!

Nhưng mà vì sao Phùng Mạn Luân lại không đưa cho cô ta chứ?

“Chắc anh tôi đã đưa giấy mời cho những người cần hơn rồi đó?” Phùng Khả Hân cười gượng gạo mà nói: “Dù sao thì cũng có rất nhiều người muốn lấy một số thứ từ tay của anh tôi.”

Thẩm Thất gật đầu, cô lấy một tấm giấy mời từ trong túi ra đưa cho Phùng Khả Hân: “Xin lỗi cô, trễ như vậy rồi mới tự tay đưa cho cô được.”

Ánh mắt của Phùng Khả Hân sáng lên, cô ta đưa tay ra nhận.

“Đúng rồi, hôm đó, Hạ Nhật Ninh cũng sẽ đến chứ?” Phùng Khả Hân cắn môi nói: “Văn Nhất Phi sẽ đến chứ?”

“Bọn họ sẽ đến.” Thẩm Thất gật đầu: “Tôi đều đã gửi giấy mời cho họ rồi.”

Ánh mắt của Phùng Khả Hân sáng lên: “Vậy thì tốt, tôi sẽ đến tham dự đúng giờ. Cảm ơn vì cô vẫn còn chịu đến gặp tôi.”

Thẩm Thất kinh ngạc nhìn Phùng Khả Hân.

Phùng Khả Hân hơi hoảng loạn, cô ta không dám nhiều lời nữa nên liền nói: “Ngày mai diễn ra lễ ra mắt rồi, tôi không làm phiền cô nữa, đợi sau khi buổi ra mắt kết thúc, chúng ta lại nói chuyện tiếp.”

“Cũng được. Vậy tôi về trước nhé. Hẹn ngày mai gặp cô.” Thẩm Thất xem đồng hồ, cô thực sự không còn nhiều thời gian nữa, vì vậy cô đứng dậy cáo từ rồi đi trước.

Phùng Khả Hân nhìn Thẩm Thất rời đi, thấy bóng lưng duyên dáng của Thẩm Thất, ánh mắt Phùng Khả Hân lạnh đi mấy phần.

Phùng Khả Hân giơ tay sờ lên gò má mình, từ trước đến giờ cô ta chưa bao giờ dám tin rằng anh trai cô ta sẽ đối xử với cô ta như thế.

Hai tiếng trước, Phùng Mạn Luân tìm được Phùng Khả Hân.

Phùng Mạn Luân mở miệng hỏi một cách cộc cằn: “Anh để em quay về là vì muốn em bám lấy Hạ Nhật Ninh, mấy ngày hôm nay em đang bận gì thế? Chẳng nhẽ em không biết Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh đã gần gũi với nhau hơn rất nhiều rồi sao?”

Phùng Khả Hân giải thích theo phản xạ: “Em chỉ chưa tới kịp thôi.”

“Vì thế mà em kịp đến dụ dỗ Văn Nhất Phi đúng không?” Phùng Mạn Luân lập tức cắt ngang lời nói của Phùng Khả Hân: “Em quên rằng anh đã nói với em những gì rồi sao? Em có thể dụ dỗ Văn Nhất Phi, nhưng điều kiện tiên quyết là em nhất định phải giành được Hạ Nhật Ninh về tay!”

“Em.” Phùng Khả Hân bỗng chốc bị tra hỏi.

Mấy ngày hôm nay, đúng là cô ta vẫn luôn liên lạc với Văn Nhất Phi!

Cô ta cũng biết rằng hành tung của cô ta không thể thoát khỏi ánh mắt của Phùng Mạn Luân!

Nhưng cô ta không ngờ rằng anh trai cô ta lại thiếu kiên nhẫn đến mức chạy thẳng đến đây hỏi cô ta như thế.

Hơn nữa Phùng Mạn Luân lại không hề cho cô ta cơ hội để giải thích.

“Phùng Khả Hân, em cảm thấy rằng em là đệ nhất thiên kim tiểu thư ở Nghệ An nên sẽ không ai dám làm gì em đúng không?” Phùng Mạn Luân dùng ánh mắt thâm trầm nhìn em gái ruột của mình, nhưng đáy mắt của hắn đã không còn tồn tại một chút tình thân nào.

Đối với Phùng Mạn Luân thì Phùng Khả Hân cũng như Phùng gia chẳng qua chỉ là bàn đạp để hắn tiến lên trên con đường phía trước.

Hắn đã nhìn nhận rõ ràng điểm này từ rất lâu trước đó rồi.

Từ nhỏ Phùng gia đã dạy dỗ bọn họ như thế.

Đó chính là dẫm lên toàn bộ những người có thể dẫm để bước lên đỉnh cao.

Phùng Mạn Luân như thế, Phùng Khả Hân cũng như thế.

Vì vậy mới tạo nên một Phùng Khả Hân có tính cách hung hăng kiêu ngạo giống như bây giờ.

Vì là đệ nhất thiên kim tiểu thư của tỉnh Nghệ An nên không ai có thể vượt qua được cô ta.

Phùng Mạn Luân khiêm tốn và thông minh hơn Phùng Khả Hân nhiều, hắn ta lựa chọn nhẫn nhục, lựa chọn che dấu đi bộ mặt chân thật nhất của mình. Hắn ta dùng một khuôn mặt giả dối để khiến tất cả kẻ địch lơ là, thậm chí là người thân của hắn ta.

Trước khi Phùng Mạn Luân nắm toàn bộ Phùng gia trong tay, không ai trong Phùng gia biết được tính cách thật sự của Phùng Mạn Luân.

Thậm chí Phùng lão gia cũng không rõ.

Ông chỉ cảm thấy rằng đứa cháu này càng ngày càng khó khống chế mà thôi.

Mà sau khi Phùng Mạn Luân từng bước nắm được toàn bộ Phùng gia trong tay thì hắn ta lập tức trở mặt, từ một quân tử khiêm tốn lúc trước đã biến thành quân vương trong tòa thành của Phùng gia.

Quyền lực của Phùng gia bây giờ đã hoàn toàn chuyên sang người Phùng Mạn Luân rồi, Phùng lão gia và ba mẹ của Phùng Mạn Luân đã suy bại đến mức trở thành sự tồn tại mang tính tượng trưng mà thôi. Vì vậy Phùng Man Luân lại càng để lộ răng nanh của mình.

Hắn không còn nhẫn nại với người của Phùng gia nữa, bao gồm cả Phùng Khả Hân.

Bây giờ người của Phùng gia cũng chỉ giống như nữ hoàng nước Anh hiện tại, chỉ cần xuất hiện một chút trong những trường hợp đặc biệt quan trọng là được rồi.

Lựa chọn cụ thể sẽ do Phùng Mạn Luân quyết định, giống như Thượng Nghị viện và Hạ Nghị viện của nước Anh bây giờ vậy.

Vậy nên, Phùng Khả Hân sa sút tinh thần và lười biếng như thế thì làm sao Phùng Mạn Luân tha cho cô ta được chứ?

Nhất là mấy ngày hôm nay, Thẩm Thất vừa về nước thì đã thân thiết với Hạ Nhật Ninh như thế.

Trong lòng Phùng Mạn Luân cảm thấy rất bất an!

Mặc dù chiếm được cơ hội trước, nhưng hắn ta cũng đã thử thăm dò rất nhiều lần rồi, Thẩm Thất không hề có ý nghĩ đặc biệt gì với hắn ta cả.

Phùng Mạn Luân không dám mạo hiểm, không dám tùy tiện thổ lộ, hắn ta sợ rằng sau khi thổ lộ thì Thẩm Thất sẽ trốn tránh mình.

Như vậy hắn ta sẽ thật sự không với tới mất.

Nhưng nhìn thấy Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh rõ ràng đã quên đi đối phương mà lại ngày càng trở nên thân thuộc thì dự cảm chẳng lành trong lòng Phùng Mạn Luân cũng ngày càng mãnh liệt hơn.

Vì vậy, thấy Phùng Khả Hân không làm việc nghiêm túc mà cứ dây dưa không rõ ràng với Văn Nhất Phi, hắn ta đột nhiên cáu kỉnh.

“Anh nhắc nhở em, Khả Hân.” Phùng Mạn Luân dùng vẻ mặt hung ác, nham hiểm nhìn Phùng Khả Hân: “Nếu như em không thể làm cho Hạ Nhật Ninh chấp nhận em thì sau này em sẽ không chịu đựng nổi đâu, đừng nghĩ đến chuyện được đằng chân lân đằng đầu. Bây giờ Phùng gia là do anh quyết định.”

“Anh à! Anh còn là anh trai trước đây của em không? Sao anh có thể nói ra những lời này chứ?” Cuối cùng thì Phùng Khả Hân cũng không khống chế nổi tính khí của mình nữa, cô ta kêu lên: “Quả thực em thích Hạ Nhật Ninh. Nhưng không thể quá vội vàng được! Thôi Nguyệt Lam đã biến mất như thế nào, mặc dù không ai nhắc tới, nhưng một người đang sống sờ sờ mà nói biến mất là biến mất ngay được. Hơn nữa, Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt cũng không nói lời nào. Điều này chứng tỏ rằng, bọn họ biết hết mọi chuyện! Đến cả con gái nuôi cả Hạ gia mà nói biến mất là biến mất thì đương nhiên em phải thận trọng một chút rồi!”

“Nói như vậy, em muốn nuốt lời đúng không? Vừa ý Văn Nhất Phi rồi à?” Phùng Mạn Luân nhìn Phùng Khả Hân một cách giễu cợt: “Năm đó em đã thề son sắt rằng em chỉ yêu mỗi mình Hạ Nhật Ninh thôi mà!”

Phùng Khả Hân lập tức nghẹ họng.

Trước đây, cô ta quả thực chỉ thích mỗi Hạ Nhật Ninh.

Nhưng điều kiện tiên quyết kia được xây dựng trên tiền đề là Văn Nhất Phi vẫn luôn thầm mến cô ta.

Bây giờ, sự biến mất của Thôi Nguyệt Lam đã rung lên một hồi chuông cảnh báo với Phùng Khả Hân.

Hạ Nhật Ninh vẫn luôn lãnh đạm với cô ta như thế, hơn nữa với cục diện như bây giờ, Phùng Khả Hân thực sự không có chút lòng tin nào.

Mà lúc này Văn Nhất Phi lại đang theo đuổi Lưu Nghĩa rất kịch liệt, vì vậy cán cân của Phùng Khả Hân đột nhiên xiêu vẹo.

Một bên không có chút cơ hội nào, một bên thì dễ như trở bàn tay.

Đương nhiên là cô ta sẽ nghiêng về phía dễ như trở bàn tay rồi.

Đương nhiên là bên dễ như trở bàn tay này cũng chỉ là nhận thức của riêng cô ta mà thôi.

Sao Phùng Mạn Luân không biết những dự tính này của cô ta được chứ?

Hay Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi đều không muốn từ bỏ, nếu như phía Hạ Nhật Ninh gặp phải trở ngại, vậy thì đi tìm Văn Nhất Phi.

Dù sao hoàn cảnh gia đình của Văn Nhất Phi cũng không tồi.

Nhưng mà, Phùng Mạn Luân cho phép Phùng Khả Hân quay về không phải là để cô ta xảy ra chuyện gì với Văn Nhất Phi!

Đã làm không tốt rồi lại còn già mồm?

Phùng Mạn Luân không hề khách khí mà tát cho Phùng Khả Hân một cái, hắn ta lạnh lùng đưa ra tối hậu thư: “Anh không quan tâm em mượn cớ gì hay em có lý do gì, Phùng Khả Hân, đoạt lấy Hạ Nhật Ninh đi! Nếu không em sẽ rất thê thảm đấy! Kể từ hôm nay, tiền tiêu vặt của em sẽ bị giảm đi một nửa. Nếu như lại phá hỏng mọi chuyện thì tiếp tục giảm thêm một nửa nữa, cứ giảm mãi cho đến khi không còn đồng nào mới thôi. Em cứ tự chờ mà xem!”

Phùng Khả Hân bị trách mắng nên chỉ có thể bất chấp mọi chuyện để đi tìm Thẩm Thất.

Muốn bám lấy Hạ Nhật Ninh đâu có dễ như thế!

Trước đây Hạ Nhật Ninh cũng được xem như ánh mặt trời, khiêm tốn, dễ gần.

Nhưng bây giờ, Hạ Nhật Ninh đã biến thành bạo chúa rồi, trong vòng ba bước chính là chỗ chết, nếu như cô ta dám tùy tiện đến gần thì nhất định cô ta sẽ chết rất thảm!

Bởi vậy mà cô ta chỉ có thể ra tay với Thẩm Thất.

Cũng may Thẩm Thất không nhớ rõ chuyện trước đây, vì vậy Thẩm Thất cũng không nhớ đến chuyện trước đây cô ta đã ức hiếp mình như thế nào. Cô ta không ngờ rằng Thẩm Thất lại dễ nói chuyện như thế, tính cách tốt đẹp quá mức này vẫn không hề thay đổi sau bốn năm!

Chỉ cần cầu xin một chút là Thẩm Thất liền đưa giấy mời ngay.

Giấy mời đã lấy được rồi, nhưng tiếp theo nên tiếp cận Hạ Nhật Ninh như thế nào đây?

Phùng Khả Hân than nhẹ một tiếng, cả người đều cảm thấy buồn bực.

Trận chiến này sẽ rất gian khổ!

Đối với Thẩm Thất mà nói thì đương nhiên cô sẽ không biết những chuyện này, bây giờ cô bận bịu cho lễ ra mắt ngày mai đến mức căng thẳng quá rồi.

Nhưng mà, cho dù cô có căng thẳng thế nào thì ngày ra mắt cuối cùng cũng sẽ đến.

Sáng sớm tinh mơ, Thẩm Thất đã đến nơi tổ chức sự kiện, cô nhìn chằm chằm thợ trang điểm và nhóm người mẫu, đáy lòng không ngừng cầu nguyện, nhất định đừng xảy ra sự cố gì.

Triệu Văn Văn cũng gắng sức, thân là người mẫu Vedette nên cô cũng đến rất sớm để Thẩm Thất nở mày nở mặt.

“Nếu như lễ ra mắt hôm nay thành công, tôi sẽ phát tiền thưởng cho mọi người.” Thẩm Thất cổ vũ những người có mặt ở đây: “Mọi chuyện hôm này đều nhờ cả vào các vị.”

Mọi người đều cười đáp lại: “Việc phải làm thôi mà! Cảm ơn tiểu thư Seven!”

Tiếng gõ cửa vang lên, Phùng Mạn Luân đứng ngoài cửa, mỉm cười nói: “Anh lo lắng cho em, vì vậy anh ghé qua xem thử em chuẩn bị đến đâu rồi.”

Thẩm Thất và Triệu Văn Văn cùng nhìn về phía Phùng Mạn Luân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK