Lưu Nghĩa và Thẩm Thất liền cười.
Lưu Nghĩa giải thích nói: “Chị gái xinh đẹp này của em không đơn giản, cô ấy là nhà thiết kế đẳng cấp trong giới thời trang, có công ty thời trang riêng của mình. Cho nên, cô ấy biết tất cả các loại yếu tố trong thời trang, thêu hoa chỉ là một phần nhỏ bên trong đó.”
Ánh mắt Tiểu Xảo càng sáng hơn.
Cô bé hình như nhìn thấy mục tiêu cuộc đời.
Cô bé cũng muốn giỏi dang, xuất sắc như chị gái này!
Thẩm Thất nói với Tiểu Xảo: “Chị gái này của em cũng rất giỏi! Là nữ tuyển thủ quyền anh, nhà thiết kế, có phòng làm việc riêng của mình.”
Tiểu Xảo cảm thấy thế giới của cô bé hình như dần mở ra.
Thì ra, con gái còn làm được nhiều chuyện như vậy!
Thì ra, rất nhiều chuyện không phải chỉ có đàn ông mới làm được!
Trong lòng Tiểu Xảo càng chua chát hơn.
Cô bé ngoài ngưỡng mộ ra, tuy nhiên lại không làm được như họ.
“Nói xem nào, còn xảy ra chuyện gì nữa?” Thẩm Thất vỗ lấy bàn tay của Tiểu Xảo, để cô bé thả lỏng bản thân.
“Vào tết năm nay, trong nhà sắp xếp một cuộc xem mắt. Đối tượng xem mắt là người bên thôn kế bên, anh ấy ở ngoài làm việc, kiếm được một số tiền, nói là muốn cho cha mẹ em 100 triệu tiền sính lễ, 50 triệu tiền trang sức, trong nhà còn mua nhà trong huyện. Cha mẹ vừa nghe liền vui mừng, liền đồng ý hôn sự này. Nhưng em không muốn gả cho anh ấy.” Tiểu Xảo cúi đầu nói: “Anh ấy lớn hơn em 10 tuổi, hơn nữa trông không đẹp gì. Không phải mẫu hình em thích.”
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa gật đầu.
“Em cũng muốn đi học, em cũng đi ra khỏi chỗ này. Nhưng, em đi không khỏi.” Tiểu Xảo cắn lấy môi nói: “Chị, khi các chị rời khỏi, có thể đem em theo cùng không? Em muốn rời khỏi đây, nhưng chỗ em cả xe buýt cũng không có. Đường thông ra bên ngoài của thôn, phải đi rất lâu rất lâu, một mình em, em sợ.”
Thẩm Thất cười: “Thế em không sợ bọn chị là người xấu sao?’
“Sợ. Nhưng em càng sợ cứ như thế mà gả cho người đàn ông em không thích.” Tiểu Xảo lấy hết can đảm nói: “Chị xinh đẹp thế này, nhất định không phải người xấu! Bà nội nói, chỉ có người lương thiện thì mặt mũi họ mới hõa nhã. Bà nội nói, chị trông như đồng tử bên cạnh quan thế âm bồ tát, cho nên nhất định là người có lòng tốt!”
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa bị chọc cười.
Lưu Nghĩa nói: “Nhưng em chưa thành niên, bọn chị không thể dẫn em rời khỏi.”
Ánh mắt Tiểu Xảo tối lại: “Vị thành niên? Nhưng ở chỗ em, vị thành niên đều phải kết hôn sinh con. Cha mẹ em nói, em đã mười bảy tuổi rồi, là cô gái lớn rồi, trước 20 tuổi mà không gả đi là không ai muốn nữa.’
Lưu Nghĩa liền trợn tròng trắng: “Ha! Ai dám trước mặt chị nói câu này. xem chị không đắm chết người đó!”
Thẩm Thất không nhịn được cười.
“Em Tiểu Xảo, em có lòng kháng cự với số mạng là tốt, là chính xác. Em có thể tìm những cách giúp đỡ em thích hợp, chứ không phải theo bọn chị rời khỏi, theo bọn chị rời khỏi không phải là không thể, nhưng phải nhận được sự đồng ý của cha mẹ em mới được.” Thẩm Thất kiên nhần giải thích nói: “Tuy rằng chỗ này của các em tuổi kết hôn rất sớm, nhưng trên pháp luật mà nói, em thực sự thuộc trẻ vị thành niên. Người vị thành niên, là nhận được sự bảo vệ của pháp luật cho trẻ vị thành niên. Chị cũng hiểu, pháp luật này giờ đối với em mà nói, trên cơ bản là vô dụng. Nhưng, chị là người công dân tuân thủ luật pháp, chị phải tuân thủ điều luật này của pháp luật! Em có hiểu ý của chị chăng?”
Tiểu Xảo lắc đầu.
Cô bé vẫn còn chưa hiểu được ý nghĩa của lời nói của Thẩm Thất.
“Chị sẽ phản ánh tình hình của em với cơ quan giáo dục ở đây, hoặc là nói chuyện với cha mẹ em, trao đổi một chút. Nếu như em muốn tiếp tục đi học, thì trở về trường học, dùng năng lực của mình thi đỗ vào một trường ngoài kia.” Thẩm Thất tiếp tục giải thích nói: “Nếu như cha mẹ em tiếp tục ngăn cản việc học của em, em có thể nói với chị, chị sẽ đến hỗ trợ việc học của em. Chị cũng có thể thông báo với cơ quan giáo dục, đảm bảo quyền lợi học tập của em. Bây giờ em cứ thế mà đi ra khỏi thôn, đi ra thế giới ngoài kia, em lại có thể làm được gì chứ? Đây là một thế giới đang phát triển nhanh chóng, thế giới ngoài kia rất nhanh rất bận rất căng thẳng. Chỉ có những người đã chuẩn bị sẵn sàng, mới có thể đứng vững ở ngoài kia.”
Lưu Nghĩa gật đầu phụ họa.
Thẩm Thất tiếp tục nói: “Anh Tôn Tấn của em có thể đứng vững ngoài đó, là do cậu ấy trải qua sự giáo dục hoàn chỉnh, học xong đại học. Tuy rằng chuyên ngành kỹ thuật hóa học của cậu ấy chưa chắc có thể giúp cậu ta nhanh chóng đứng vững ngoài xã hội, nhưng với nhiều năm học được thấy được, với lại kinh nghiệm có được từ việc vừa học vừa làm, có thể giúp cậu ta bình ổn mà vượt qua mốc chuyển đổi từ sinh viên sang đi làm. Còn em? Em từ rất nhỏ đã bỏ học, cũng chưa từng đi ra thế giới ngoài kia, chỉ là ở trong nhà thêu hoa. Sự hiểu biết của em đối với thế giới ngoài kia quá ít đi. Trong tình hình này, em cứ thế mà đi ra, rất dễ bị lừa đó.”
“Hơn nữa em lại xinh đẹp như thế, rất dễ bị người có lòng lợi dụng hãm hại. Con gái, không những cần bảo vệ dũng khí của mình, còn phải có năng lực bảo vệ bản thân.” Thẩm Thất sờ đầu Tiểu Xảo, nói: “Bây giờ em có lòng phản kháng này, đây là chuyện rất tốt. Tiếp theo đây, là em phải tăng cường năng lực và sức lực kháng cự của mình! Học tập thật tốt, hấp thụ kiến thức từ trong sách, khiến bản thân đứng vững mãi không bị bại. Đến lúc đó, em có thể đi ra khỏi thôn núi này, dũng cảm đi đón nhận mưa gió trong sinh mạng và số mạng.”
Mỗi câu nói của Thẩm Thất, đều khiến cho mắt của Tiểu Xảo sáng lên một phần.
Chị gái xinh đẹp nói thật có lý!
Cô bé lần nữa lấy lại dũng khí!
Nhưng liền sau đó, cô bé lại nghĩ đến cha mẹ trong nhà, lại không kiềm được mà hụt chí: “Nhưng chị gái xinh đẹp, cha mẹ em sẽ không chấp nhận cho em đi học lại!”
“Tiểu Xảo, đừng vội. Bọn chị nếu đã đến, tất nhiên sẽ không dễ gì rời khỏi. Để chị giúp em đi làm công tác tư tưởng với cha mẹ em được không?” Thẩm Thất dịu dàng sờ đầu Tiểu Xảo: “Tiểu Xảo là đứa trẻ thông minh, chị tin rằng em có thể dựa vào đôi tay của em mà xây dựng nên tương lai của chính mình!”
Tiểu Xảo đứng đạy, cúi người với Thẩm Thất: “Tiểu Xảo nhớ rồi! Tiểu Xảo sẽ ghi nhớ lời của chị! Em không quấy rầy chị nữa, tạm biệt!”
Không chờ Thẩm Thất và Lưu Nghĩa níu kéo, Tiểu Xảo đã chạy mất hút.
Vừa hay chạm mặt với Tiểu Hạ vừa đang đi vào.
Tiểu Hạ hiếu kỳ nói: “Đây là ở đâu ra cô bé thế này, sao lại đến lều của chúng ta?”
Thẩm Thất cười trả lời: “Là cô bé trong thôn.”
Sau khi nói xong câu này, Thẩm Thất không kiềm được hỏi Tiểu Hạ: “Tiểu Hạ, cậu nay bao lớn rồi?”
Tiểu Hạ liền cười haha: “Thiếu phu nhân, người thật biết chọc vào nổi đau, chuyên hỏi trúng nổi đau của những thanh niên lớn tuổi chưa vợ chúng tôi!”
Lưu Nghĩa cười haha lớn tiếng: “Tiểu Thất, cậu đây là chọc vào nổi đau của người ta!”