Văn Nhất Phi ừm một tiếng, cùng Hạ Nhật Ninh quay ngưởi rời khỏi.
Vừa ra cửa, khi Hạ Nhật Ninh nhìn thấy Thẩm Thất, một thân sát khi, liền mất tăm.
Tinh thần Thẩm Thất vẫn chưa tốt lắm, đang dựa vào vai Lưu Nghĩa nhỏng nhẻo: “Tiểu Nghĩa, tớ ôm cậu như vậy, có cảm giác lén lút phản bội bạn trai vậy.”
Lưu Nghĩa ngước đầu nhìn Hạ Nhật Ninh đứng trước cửa, ý cười trên miệng gật đầu: “Không sao, cậu dựa trên người tớ, không ai ghen cả!”
Hạ Nhật Ninh đi qua, Thẩm Thất nghe tiếng bước chân sau lưng, khẽ quay người, liền mở to mắt ra, với vẻ không dám tin: “Sao anh lại ở đây?”
Một giây sau, Văn Nhất Phi cũng đi ra, Thẩm Thất lần nữa há to miệng: “Cậu cũng đến?”
Hạ Nhật Ninh ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc mà bịa đặt chuyện: “Đúng thế, Phùng thiếu hẹn anh qua bàn chuyện làm ăn. Trùng hợp, em cũng đến đây.”
Thẩm Thất với vẻ ngơ ngác: “A? Bàn làm ăn?”
Tại sao cứ cảm thấy có chỗ không đúng lắm?
Lưu Nghĩa liền hiểu ý của Hạ Nhật Ninh, liền nói: “Đúng thế đúng thế, vừa rồi cậu quá buồn ngủ, thì ngủ mất. Vốn dĩ tính cùng nhau ăn bữa cơm, cậu xem cậu, tối qua ngủ không ngon sao? Giờ đây công việc cũng bàn xong rồi, tớ tính đem cậu đi về đây, cậu lại tỉnh dậy rồi.’
“Được rồi, mọi chuyện đã giải quyết, chúng ta về thôi.” Hạ Nhật Ninh từ tay Lưu Nghĩa nhận lấy Thẩm Thất, nữa dìu nữa dắt nhanh chóng rời khỏi.
Chờ sau khi Thẩm Thất vào trong xe, mới tỉnh người, hỏi Lưu Nghĩa: “Đúng rồi, cậu tìm thấy Phùng Khả Hân chưa?”
Lưu Nghĩa do dự một lát, nói: “Không tìm thấy, có lẽ bị nhốt lại rồi, chờ thẩm vấn chăng?”
Thẩm Thất than nhẹ một hơi, nói: “Dù có nói gì, cô ấy cũng là đại tiểu thư Phùng gia! Sư huynh thật là, cho dù cô ấy bỏ nhà đi, cũng không cần hung dữ như vậy.”
Những người khác đều một vẻ cười khổ.
Lúc này, thật sự không thích hợp đem sự thật nói với cô ấy.
Hạ Nhật Ninh đường hoàng xông vào trong, sau đó trực tiếp đem Thẩm Thất đi.
Hành vi này, không nghi ngờ gì chính là cho một cái tát thật mạnh vào mặt Phùng Mạn Luân.
Nhưng Phùng Mạn Luân, chỉ có thể giương mắt nhìn Hạ Nhật Ninh bọn họ rời khỏi, lại không có sức ngăn cản.
Bên đây xảy ra động tĩnh lớn như thế, cũng không ai qua xem.
Rất rõ ràng, Hạ Nhật Ninh từ sớm đã nói trước với người trong khu vực này.
Cho dù ở đây giết người, cũng sẽ tìm một lý do thích hợp để cho qua chuyện.
Đây chính là Hạ gia.
Đây chính là Hạ Nhật Ninh!
Phùng Khả Hân kéo lấy đôi chân nặng trĩu đi qua, nhìn thấy Phùng Mạn Luân ngồi trên ghế với vẻ tàn tạ, đột nhiên bật cười.
Cứ cười cứ cười cười tới nước mắt cũng rơi ra, sau đó cả người nằm trên cửa khóc ầm lên.
“Anh hài lòng chưa? Hủy tôi, anh cũng không lấy được tuyến Nhật Hàn! Sau cùng cũng thành toàn cho Hạ Nhật Ninh!” Phùng Khả Hân điên cuồng cười lớn, nước mắt nước mũi chảy ra, muốn nhếch nhác bao nhiêu thì có bấy nhiêu: “Anh trai của tôi, Phùng đại thiếu gia! Anh nghĩ rằng anh có thể một tay che trời, lại không biết thiên ngoại hữu thiên!”
“Đủ rồi! Nói đủ chưa?” Phùng Mạn Luân lạnh băng nhìn Phùng Khả Hân.
“Chưa đủ! Tôi còn nói chưa hết!” tâm trạng Phùng Khả Hân hoàn toàn mất kiếm soát, điên cuồng gào thét: “Anh đánh không lại Hạ Nhật Ninh, cho nên đem cơn giận trút lên trên người phụ nữ! Phùng Mạn Luân, anh là tên hèn, tên hèn! Anh ép tôi đi quyến rũ Hạ Nhật Ninh, tôi không làm được anh liền đem tôi đi bán! Anh không có được Thẩm Thất, anh liền cho cô aassy hạ thuốc, kết quả vẫn bị Hạ Nhật Ninh cướp đi! Phùng Mạn Luân, anh là kẻ thất bại, anh chính là không thắng nổi Hạ Nhật Ninh!”
Phùng Mạn Luân liền tiến nhanh tới trước mặt Phùng Khả Hân, đưa tay lên cao.
Lần này, Phùng Khả Hân không né tránh, cứ thế ngưỡng đầu nhìn Phùng Mạn Luân, hét lớn: “Anh đánh đi! Anh đánh chết tôi đi! Dù gì tôi cũng bị anh hủy rồi! Anh đánh chết tôi thì có thể hết giận! Anh đánh chết tôi thì có thể thắng Hạ Nhật Ninh, anh sẽ có được Thẩm Thất! Đánh đi, anh đánh đi!”
Tay của Phùng Mạn Luân, cứ thế làm sao cũng không xuống tay được.
Anh ta thua rồi.
Thua một cách sạch sẻ.
Thua không còn chút gì.
Phùng Mạn Luân thu tay lại, anh ta như trong chốc lát gia đi chục tuổi.
Đúng thế, anh ta thua rồi.
Anh ta không bao giờ là đối thủ của Hạ Nhật Ninh nữa.
Cả đời này không thể nào.
“Cô đi đi.” Phùng Mạn Luân bất lực vẫy tay: “Em được tự do rồi!”
“Cái gì?” Phùng Khả Hân không hiểu mà nhìn lấy Phùng Mạn Luân.
Cô ấy có phần không hiểu nổi lối tư duy của ông anh thần kinh này.
“Tôi nói, cô tự do rồi. Tôi không bao giờ ép cô làm gì nữa! Cô muốn quyến rũ Văn Nhất Phi thì cô cứ đi quyến rũ, cô muốn lấy ai thì cứ lấy người đó!” Phùng Mạn Luân bất lực quay đi, hướng ra ngoài mà đi: “Thua rồi, thua sạch thật rồi.”
Phùng Mạn Luân chính là cứ thế mang theo một thân bi thương, rời khỏi căn phòng.
Phùng Khả Hân nhìn theo bóng lưng của Phùng Mạn Luân, cả người ngây ra tại chỗ.
Chờ Phùng Mạn Luân hoàn toàn biến mất, Phùng Khả Hân mới tỉnh người, hiểu ý của anh ta.
Phùng Khả Hân lại liền ngồi trên mặt đất, tự nói một mình: “Tự do sao? Nhưng cái tự do này, còn có ý nghĩa gì?”
Phùng Khả Hân nằm trên đó, khóc một trận dữ dội.
Thẩm Thất đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì.
Hạ Nhật Ninh đổi với Thẩm Thất bảo vệ rất tốt, anh ta không nỡ để Thẩm Thất đi tiếp xúc mặt đen tối của mấy chuyện này.
Lưu Nghĩa nói: “Tiểu Thất, chúng ta không phải đã hẹn Triển Bác sao? Nhà của anh ấy cũng đã bán rồi, có lẽ rất nhanh sẽ rời khỏi đây. chúng ta nên tranh thủ đi gặp anh ấy đi.”
Nói dứt câu này, Lưu Nghĩa liền nháy mắt với Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi.
Ý nghĩa rất rõ ràng.
Cô ấy đưa Thẩm Thất rời khỏi trước, những chuyện còn lại họ tự lo lấy.
Vừa rồi xảy ra trận đấu súng, không phải là cứ tùy ý là che đậy được.
Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi hiểu ý, nói: “Cũng tốt. Nếu cả nhà Triển Bác rất nhanh rời khỏi, thực sự nên gặp mặt một chút.”
Thẩm Thất suy nghĩ, có lý, liền nói: “Được, tớ gửi tin nhắn cho Triển Bác liền. Thật kỳ lạ, sao tớđột nhiên buồn ngủ? Lúc trước đâu buồn ngủ như vậy!”
Lưu Nghĩa liền nói: “Chắc do cậu quá lo co bệnh tình của dì quá, được rồi được rồi, chúng ta nên đi thôi.”
Lưu Nghĩa cứ như thế kéo Thẩm Thất mà đi.
Hai người vừa đi, Văn Nhất Phi liền nói với Hạ Nhật Ninh: “Qua lần đả kích này, nguyên khí Phùng gia thương tổn nặng. Cậu sẽ không bỏ qua cơ hội đuổi cùng giết tận chứ? Đây không phải tác phong của cậu.”
“Tớ thực sự muốn đuổi cùng giết tận.” Khóe môi Hạ Nhật Ninh khẽ nhếch: “Nhưng tớ sợ sau khi Tiểu Thất biết được nguyên nhân sâu bên trong sẽ không chịu Tiểu Hà thứ cho tớ.”
“Cho nên?” Văn Nhất Phi nhướng mày, ánh mắt đào hoa rực sáng: “Cho nên cậu tính tha cho Phùng gia?”
“Cứ thế Tiểu Hà cho hắn, cũng không phải tính của tớ.” Khóe môi Hạ Nhật Ninh cong lên: “Thế thì cứ tiếp tay một nửa sản nghiệp Phùng gai vậy! Xem như bồi thường cho việc lần này!”
Văn Nhất Phi đẩy vai của Hạ Nhật Ninh: “Đi đi đi! Đừng gỉa vờ! Đây là ý của trên kia chứ gì? Giới hạn của trên kia có phải là một nửa của Phùng gia?”
“Cùng nhau lớn lên đúng là không tốt ở điểm này!” Hạ Nhật Ninh nửa trêu nửa nghiêm túc nói: “Chuyện gì cũng không giấu được cậu!”
“Tớ chính là biết như thế!” Văn Nhất Phi liếc ngang cậu ta: “Phùng gia là trụ cột của tỉnh Nghệ An. Nếu như cậu nuốt cả Phùng gia, tỉnh Nghệ An sẽ xảy ra biến động, đây là điều mà trên kia không muốn thấy. Nhưng, một nửa Phùng gia, cũng đủ để tập đoàn tài chính Hạ thị tiêu hóa một thời gian.”
“Đây cũng đúng.” Hạ Nhật Ninh gật đầu: “Nếu như vậy, Phùng gia muốn gây sóng gió nữa, thì không dễ như thế nữa! Trừ khi Phùng Mạn Luân ngại trừ Phùng gia, còn có trợ lực khác!”
“Ví dụ như?” Văn Nhất Phi hiếu kỳ hỏi.
“Cậu còn nhớ không, Triệu gia của Triệu Văn Văn, chính là muốn kết thông gia với Phùng gia?” mắt phượng Hạ Nhật Ninh khẽ híp, nói: “Bây giờ cậu nói, Phùng Mạn Luân có khi nào đi liên hôn với Triệu Văn Văn? Nuốt trọn Triệu gia, thì có thể bù 1/3 máu cho Phùng gia!”
Văn Nhất Phi nghẹn lời, lúc sau mới trả lời: “Chuyện này thất khoogn nói trước được.”
“Nhưng, cho dù có nuốt lấy Triệu gia, quá trình hợp nhất cũng không thuận lợi gì. Hơn nữa! Thời gian gần đây, cũng xem như thái bình.” Hạ Nhật Ninh nói: “Đi thôi, chúng ta nên đi dọn dẹp cái đuôi. Tuyến Nhật Hàn, không phải cậu cứ canh sao? Tuyến này cho cậu đó!”
Văn Nhất Phi mặt mày hớn hở nói: “Cậu thật hào phóng, tớ không khách sáo với câu nữa!”
“Ít giả vờ! Cả đời này cậu khách sáo với tớ bao giờ?” Hạ Nhật Ninh cạn lời lắc đầu.
Sau khi Thẩm Thất và Lưu Nghĩa liên hệ với Triển Bác, ba người tìm nơi yên tĩnh gặp mặt.
Thẩm Thất vừa vào cửa, thì thấy Triển Bác trong phòng bao chờ sẵn.
“Xin lỗi, vừa rồi có chút chuyện gây mất thời gian.” Thẩm Thất và Lưu Nghĩa vào trong, ngồi đối diện nói: “Nhà bán rồi sao? sao nhanh vậy?’
Triển Bác gật đầu: “Ừm, bán rẻ rất nhiều cho nên bán nhanhh. Bởi vì gía cả thấp hơn thị trường một nửa, cho nên sang nhượng rất nhanh.”
“Như thế không phải lổ rồi sao?” Thẩm Thất liền một vẻ đáng tiếc: “Đó là nhà của anh!”
“Không sao cả.” Triển Bác cười khổ: “Bán rồi cũng tốt, về quê ở một thời gian, có lẽ có thể sống lâu được mấy ngày. Đúng rồi, em tìm anh gấp như thế, có chuyện gì sao?”
Thẩm Thất mở túi ra, đem chiếc hộp đưa qua: “Đây là dì cho em, nói là ngọc bội gia truyền của nhà họ Triển. Vốn dĩ tính cho con dâu nhà họ Triển, bởi vì anh nói vợ anh ở nước ngoài, về không được, cho nên đem ngọc bội này cho em. Em cảm thấy vật quý trọng thế này, vẫn nên để anh tự giữ lấy tốt hơn.”
Triển Bác mở hộp ra, ngọc bội màu lục bảo phát ra ánh sang dịu êm.
“Là cái này sao!” Triển Bác khẽ cười: “Mẹ anh thực sự cứ xem là bảo bối mà cất giữ, nói là chờ khi chúng ta kết hôn, chính tay đưa cho em. Đáng tiếc, cuối cùng vẫn là không có phúc khí đó.”
“Cho nên, ngọc bội anh cứ giữ lấy” Thẩm Thất nói: “Em không thể nhận được.”