Mục lục
Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bình thường bọn họ đều là đám người thích làm ầm mọi chuyện lên, nghĩ rằng lần này vẫn có thể thực hiện được, nhưng chưa từng nghĩ đối phương thật sự mạnh như vậy.

“Cút!” Hạ Nhật Ninh đơn giản ném ra một chữ, khẩu súng trong tay không chút khách khí nổ một phát ngay vào vị trí xương bả vai của người này.

“Bùm”... Kẻ xui xẻo đó ngã cả người về phía sau.

Hạ Nhật Ninh quả quyết nổ súng, quả nhiên chấn động tất cả mọi người!

Tất cả mọi người đều bừng tỉnh trong phút chốc! Hắn sẽ không đùa đâu!

Dám đối đầu với hắn, hắn nhất định sẽ giết tất cả!

Thị trấn đã thất thủ rồi, không ai nhìn thấy họ đã chết như thế nào.

Nơi đây đã là vùng ngoài pháp luật, bầy sói và tuyết lớn sẽ hủy đi tất cả mọi chứng cứ.

Nếu như chết dưới súng của hắn, cũng chỉ sẽ bị bầy sói cắn xé không lưu lại một dấu vết nào thôi.

Biết rõ điều này, mấy người sói mắt trắng thông minh còn lại rùng mình một cái, đồng thời lùi mấy bước về phía sau, không dám gây sự nữa.

Hạ Nhật Ninh giết gà dọa khỉ, đánh núi dọa hổ, chiêu này đúng là rất hữu dụng, trong đám người cũng không còn ai dị nghị gì nữa.

Trong đám người, một đôi mắt lần nữa nhìn Thẩm Thất chằm chằm.

Khóe miệng hắn nhếch lên, đáy mắt đang suy ngẫm.

Người phụ nữ này, có chút thú vị.

Trên thế giới này, vẫn còn người phụ nữ tâm tư thần khiết như vậy.

Ở bên Hạ Nhật Ninh, đáng tiếc thật!

Cuối cùng trận phong ba này cũng rơi xuống cõi trần, dường như sẽ không có người dị nghị cuộc sống của Hạ Nhật Ninh cao hơn những người khác vậy.

Ăn cơm xong, Thẩm Thất chán chường đứng ngây người dựa vào cửa sổ.

Điện thoại sử dụng trong mấy ngày rồi nên lượng điện đã dùng hết, chỉ còn sót lại chút điện để liên lại với bên ngoài.

Điện thoại của Thẩm Thất cũng trở thành vật trang trí. Trừ điện thoại vệ tinh ra thì điện thoại của những người ở đây đều không thể gọi được nữa.

Bởi vì sóng điện thoại ở đây đã mất tác dụng hoàn toàn rồi.

Điện thoại không có chút tín hiệu nào.

Chỉ có điện thoại của mấy người Hạ Nhật Ninh vẫn còn có thể liên hệ được với bên ngoài. Mặc dù có thể liên hệ với bên ngoài nhưng vẫn không có cách điều động trực thăng tới cứu viện được.

Thứ nhất, nhiệt độ bên ngoài quá thấp, việc leo trèo trên cao như thế này, Thẩm Thất và Từ Vân Khê thật sự không làm được.

Thứ hai, nhóm người Hạ Nhật Ninh vẫn muốn bắt được kẻ đứng phía sau.

Thứ ba, xuất phát từ dự tính bảo vệ mọi người của Hạ Nhật Ninh, bọn họ nhất định phải xử lý xong việc ở đây mới có thể rời đi. Nếu không những người ở đây mà ra ngoài ăn nói hàm hồ thì phiền phức lớn rồi.

Vì vậy, nhóm người Hạ Nhật Ninh đều chưa đi.

Thẩm Thất hiểu dự tính của Hạ Nhật Ninh, cho nên chưa từng hỏi những câu như kiểu “khi nào về?”

Lúc Thẩm Thất đang thất thần, một giọng nói thanh thoát vang lên từ phía sau: “Thực ra nếu không nghĩ về tình cảnh của chúng ta bây giờ, cảnh tuyết này đúng là rất đẹp, đúng không?”

Thẩm Thất nhẹ nhàng quay người, kinh ngạc nhìn đối phương.

Đó là một người đàn ông rất bảnh bao.

Ừ, đúng là rất đẹp.

Không nói rõ được là cảm giác gì.

Chính là vừa mắt.

Hắn không có vẻ đẹp hay sự hấp dẫn động lòng người như Hạ Nhật Ninh và Thẩm Lục, cũng không có khí phách của Hạ Nhật Ninh và sự xa lánh của Thẩm Lục.

Cảm giác mà hắn mang lại cho người khác giống như kiểu anh trai nhà bên, rất ấm áp rất dễ gần.

Đặc biệt là lúc hắn mỉm cười, khuôn mày đều biến thành hình trăng lưỡi liềm, khiến người ta không có ý muốn kháng cự lại.

Loại mị lực này, thường được gọi là lực tương tác.

Nhưng hắn còn rất trẻ, nhìn có vẻ chỉ trạc tuổi với Thẩm Thất.

Nếu như hắn đứng cùng Hạ Nhật Ninh và Thẩm Lục, sẽ biến thành mảnh vụn trong nháy mắt.

Nhưng mà chỉ cần cách xa vầng sáng của bọn họ thì sẽ rất được hoan nghênh.

Người đàn ông kiểu này còn có một cách gọi, đó là chàng trai ấm áp.

Thẩm Thất nhìn thấy đối phương đang cười, cũng nhịn không được mà cười theo: “Đúng vậy, thực ra cảnh tuyết này đúng là rất đẹp nha. Tuy nhà thơ chỉ nói khói sa mạc đơn độc, chiều tà trên sông dài. Thực ra, ngắm mặt trời mọc trong cảnh tuyết này cũng rất đẹp.”

“Đúng vậy, thực ra mặt trời mọc ở đâu cũng đều rất đẹp.” Chân mày người đàn ông này lại cong lên, nói: “Trong ký ức của tôi, mặt trời mọc đẹp nhất là lúc tôi còn nhỏ. Tôi vừa ngẩng đầu, khắp bầu trời màu đỏ, ánh sáng ngàn dặm, dường như tôi cảm thấy tôi có cả thế giới này vậy.”

Nghe thấy lời này của đối phương, dường như Thẩm Thất cũng nhìn thấy khung cảnh như vậy.

“Quả thật rất đẹp.” Thẩm Thất gật đầu bày tỏ tán thành.

“Đúng vậy, tôi xin tự giới thiệu, tôi là Hàn Tắc Phương, năm nay hai mươi sáu tuổi.” Hắn ngoảnh về phía Thẩm Thất cười híp mắt: “Tôi đoán cô cũng bằng tuổi tôi.”

Thẩm Thất bật cười: “Tôi lớn hơn anh một tuổi, tôi là Thẩm Thất, hai mươi bảy tuổi.”

“Tuy cô lớn tuổi hơn tôi nhưng nhìn cô rất trẻ, tôi có thể gọi cô là Tiểu Thất được không?” Hàn Tắc Phương nhìn với khuôn mặt vô tội Thẩm Thất: “Tôi nghe thấy người khác đều gọi cô như vậy.”

Thẩm Thất bỗng mỉm cười: “Đương nhiên có thể, tên gọi mà, vốn dĩ là để người khác gọi mình. Đúng rồi, nghe giọng điệu của anh, hình như anh cũng học mỹ học?”

Tên Hàn Tắc Phương này đang đi trên con đường thanh xuân thuần khiết.

Trình Thiên Cát cũng là một người khiến người khác cảm thấy rất tươi sáng, rất thoải mái.

Nhưng hai người này vẫn có bản chất khác nhau.

Trình Thiên Cát luôn muốn khiến người ta chủ động với hắn, còn Hàn Tắc Phương chỉ muốn năm tháng yên lành tốt đẹp, hoàn toàn không có ý niệm lớn lao gì.

Nghe Thẩm Thất hỏi như thế, Hàn Tắc Phương mỉm cười lần nữa, nụ cười thuần khiết tươi tắn, đúng là khiến người ta không thể nảy sinh lòng kháng cự và cám dỗ.

“Đúng vậy.” Hàn Tắc Phương trả lời: “Cô cũng vậy ư?”

Thẩm Thất ngại ngùng trả lời: “Ừ, đại học học cái này, nhưng cũng qua nhiều năm rồi nên coi như chưa có gì, bây giờ tôi là stylist.”

Hàn Tắc Phương nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Tôi là dân nghiệp dư, không thể so với cô được. Nghề nghiệp của tôi là thiết kế quảng cáo.”

Thẩm Thất gật đầu theo: “Thì ra đều làm thiết kế, thảo nào!”

“Thật trùng hợp.” Hàn Tắc Phương cúi đầu nhìn Thẩm Thất.

Hàn Tắc Phương cũng không được tính là quá cao, chừng khoảng 1m78, bằng Lưu Nghĩa.

Người cao chừng này, sẽ không mang đến cảm giác áp lực cho người khác, nhưng cũng sẽ không hề thấp.

Là chiều cao mà con gái cảm thấy giống anh trai nhà bên nhất.

Vì vậy, Thẩm Thất rất có cảm tình với Hàn Tắc Phương, không có đề phòng.

Bởi vì Hàn Tắc Phương chủ động tới gần, nên đã thu hút sự chú ý của những người khác.

Cho nên Hàn Tắc Phương không nói chuyện với Thẩm Thất quá nhiều. Sau khi nói mấy chuyện phiếm rồi rời đi.

Nhìn thấy bóng lưng của Hàn Tắc Phương, mắt phượng của Hạ Nhật Ninh khẽ sáng lên.

Hạ Nhật Ninh lập tức nhìn Tiểu Xuân, Tiểu Xuân vẫn cười khổ khẽ lắc đầu.

Hiển nhiên, Tiểu Xuân vẫn không thể phán đoán được, Hàn Tắc Phương này rốt cuộc có phải là kẻ đứng phía sau không.

Dù sao, lần giao chiến duy nhất đó, hắn thay đổi dáng người và giọng nói của mình, trong hoàn cảnh tối tăm như vậy, còn cách xa như thế, quả thực không thể phân biệt được.

Vậy thì, chỉ có thể đợi hắn ra tay lần nữa thôi.

Hàn Tắc Phương vừa rời đi, Hạ Nhật Ninh lập tức bá đạo ôm lấy eo của Thẩm Thất.

“Không được nhìn hắn!” Hạ Nhật Ninh bá đạo cắn một miếng lên tai Thẩm Thất, dùng lực cắn, Thẩm Thất nhịn không được cúi đầu kêu lên: “Anh cầm tinh con chó à!”

“Mặc kệ cầm tinh gì, chính là không được nhìn.” Giọng nói Hạ Nhật Ninh mang theo một chút oán hận trong lòng: “Anh sẽ ghen đấy! Em chỉ được nhìn anh thôi, biết chưa?”

Thẩm Thất bật cười: “Đừng phá nữa! Anh ta đâu có đẹp hơn anh?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK