Anh ta chỉ nhớ là trước khi ngất đi, bị một nguồn nước ngầm cuốn đi.
Cơ thể anh ta lần nữa mở chế độ tự bảo vệ, khiến anh ta thành công ngất đi.
Sùng Minh vừa tỉnh lại, liền cảm thấy cả người ê ẩm.
Anh ta đối với cảm giác đau không rõ lắm, nhưng những cảm giác khác thì không thiếu chút nào.
Sùng Minh dùng sức mà đạp nước, tìm cơ hội rời khỏi.
Khi mà Sùng Minh tính leo lên thành giếng, trùng hợp có người tới lấy nước.
Hơn nữa còn dùng cách nguyên thủy nhất để lâý nước... ròng rọc kéo nước.
Sùng Minh liền nắm chặt lấy dây, nhanh chóng leo lên phía trên.
Người lấy nước, kéo cả ngày trời kéo không lên, liền kêu người qua giúp.
Mấy người kéo lấy dây mà kéo lên.
Không một lúc sau, liền kéo lên một người.
Mấy người đó liền ngây ra, sau khi nhìn thấy Sùng Minh liền oa oa mà kêu lên: “Cậu là ai? Cậu tại sao lại ở trong giếng nhà tôi?”
Sùng Minh chỉ lạnh băng mà nhìn họ, quay người liền muốn rời khỏi.
Đối phương liền ngăn Sùng Minh lại, tiếp tục hỏi anh ta sao lại ở trong giếng.
Sùng Minh cảm thấy trước mắt đều mơ hồ, bóng người phía trước từ một thành hai, hai rồi lại thành ba.
Cơ thể Sùng Minh mềm ra, liền ngã xuống.
Bởi vì thiếu oxy và va chạm, cuối cùng cũng ảnh hưởng đến thần kinh não của cậu ta.
Chờ đến khi Sùng Minh tỉnh lại, anh ta nằm trong căn phòng xa lạ.
Quần áo trên người cậu ta đều đã được thay.
Anh ta liền bật ngồi dậy, theo thói quen, liền tự chủ mà kiểm tra một lượt căn phòng, hơn nữa trong tiềm thức làm mấy cạm bẫy.
Chờ sau khi anh ta làm xong những chuyện này, cả người đột nhiên ngây ra.
Anh ta đột nhiên không nhớ là mình làm mấy chuyện này để làm gì.
Đợi đã, mình là ai?
Ơ, mình tên Sùng Minh.
Nhưng, Sùng Minh là ai?
Sùng Minh đột nhiên cảm thấy nhức đầu vô cùng, hình như bị ai đó cho một nhát vậy.
Vô số ký ức, cứ thế mà đến!
Anh ta cảm thấy não mình sắp bị vỡ ra rồi!
Nhiều ký ức như thế, hỗn loạn không trật tự!
Tại sao anh ta lại có nhiều cái tên như thế, lại nhiều thân phận thế kia?
Mình rốt cuộc là ai?
Thân phận nào mới thật sự là anh ta?
Sùng Minh, Smith, Lin Tao, Jam wen..., nhiều thân phận như thế, rốt cuộc cái nào mới là anh ta?
Trải nghiệm và ký cứ cho mỗi thân phận tương ứng, rốt cuộc cái nào mới là thật?
Lúc này, ngoài kia vọng lại tiếng bước chân.
Ánh mắt Sùng Minh nhấp nháy, anh ta lấy một bộ quần áo, rồi từ cửa sổ mà nhảy ra ngoài.
Một giây sau, liền trốn trong bóng tối đen nghịt, không một dấu vết.
Những ngày sau đó, Sùng Minh ngoài việc đi khắp nơi tìm thức ăn, chính là nghĩ vấn đề này: Mình là ai? Trong nhiều thân phận thế này, rốt cuộc cái nào mới là thân phận thật sự của mình? Mình tên Sùng Minh, nhưng Sùng Minh là ai?
Sùng Minh xâm nhập vào kho tự liệu toàn cầu, nhưng đều không tìm thấy một chút ghi chép nào liên quan đến Sùng Minh.
Tất nhiên, đây là do kỹ thuật hacker của Sùng Minh không ra gì, không có kỹ thuật giỏi dang như Thẩm Lục, xâm nhập không vào được bộ phận tin tức trọng điểm.
Cái này bên chính phủ thu thập thông tin liên quan đến Sùng Minh, đều được liệt vào phạm vi cơ mật cấp cao nhất, hơn nữa tư liệu rất ít, căn bản không biết tra từ đâu.
Bản thân Sùng Minh có lẽ cũng không nghĩ đến, sự bí ẩn khi xưa của mình, tuy nhiên đối với việc tìm lại bản thân của anh ta, đem lại sự trướng ngại lớn đến thế.
Làm sao cũng không điều tra ra, Sùng Minh chỉ có thể lang thang khắp nơi.
Lần lang thang này, lang thang tới khu vực chiến loạn, trong sự chém giết, anh ta hình nhớ được gì đó.
Thế là anh ta quyết định nhìn thẳng vào toàn bộ trí nhớ của mình, chuẩn bị tìm đến đại sư của nước J, để thu xếp lại tất cả trí nhớ của mình.
Không cần biết là ký ức đó là đau khổ không gì bằng, anh ta đều đối mặt!
Nhưng không ngờ tới, anh ta còn chưa kịp ép lấy đại sư đó giúp mình thu xếp lại ký ức, lại gặp được Thẩm Lục.
Cho dù là trong tình huống trí nhớ chưa được xác định, vẫn cứ nhung nhớ lấy cậu ta.
Thế thì, đây mới là trí nhớ thực sự sao?
Sùng Minh từ lúc đặt chân vào trong phòng của Robin, cho đến khi anh ta hồi phục bình tĩnh, đã tốn đúng hơn mười mấy tiếng đồng hồ.
Từ ban ngày cho đến đêm.
Sùng Minh vẫn còn trong thôi miên, cả người Robin gần như sắp đứng không vững.
Ông ta thực sự đến cực hạn rồi.
“Tất cả trí nhớ đều đang chìm trong giấc ngủ, những điều đó đều là quá khứ của cậu, không đại diện cho hiện tại và tương lai của cậu. Không quên ý muốn ban đầu, mới có thể đến cuối cùng.” Robin mệt mỏi mà mở miệng nói: “Tỉnh lại đi, người mà cậu quan tâm nhất, đang ở đây.”
Robin nói xong câu này, mắt Sùng Minh liền mở ra!
Giây phút đó, rực rỡ vô cùng!
Cảm xúc vô vàng dưới đáy mắt, trong chốc lát lưu chuyển!
Robin liền ngã trên ghế, thở hừng hực.
Ông ta thiếu chút là phải giao phó ở đây rồi.
Sức mạnh tinh thần của Sùng Minh quá mạnh!
Ông ta mấy lần hình như sắp bị thôi miên ngược lại!
Sùng Minh nhìn Robin một cái, từ từ đứng dậy khỏi ghế, lấy ra bật lửa từ trong túi, phập bật cháy, khẽ mở miệng nói: “Thì ra ông ngoài hai thân phận Robin và Euda, còn là thành viên trong hoàng tộc nước D? Thân phận thật khiến người ta kinh ngạc!”
Sắc mặt Robin liền thay đổi!
Cậu ta làm sao biết được?
“Thân là thành viên hoàng tộc, lại đi khắp nơi bán tình báo mà sống. Quả nhiên là cuộc sống thú vị.” Bật lửa trong tay Sùng Minh đột nhiên dập tắt, anh ta quay người đi về phía cánh cửa: “Chuyện hôm nay, đến đây là dừng. Ông nên biết nên làm gì. Ông cũng nên biết cứ điểm gần đây của tôi là ở đâu. Tự mình đi tìm người điểm danh.”
Nói xong câu này, Sùng Minh mở cửa, rất nhanh biến mất ở ngoài cửa.
Robin giờ mới tỉnh ngừi.
Ông ta khi nào thì bị thôi miên ngược lại?
Khi nào!
Cả quá trình ông ấy đều rất cẩn thận!
Ông ấy mãi giám sát lấy sự biến động tinh thần của Sùng Minh! Không lý nào!
Đáng sợ, quá đáng sợ!
Người đàn ông này, không phải người!
Robin biết, bí mật của ông ta đều bị lộ tẩy với người đàn ông này rồi.
Ông ấy thật sự không còn đường rút lui.
Ông ấy lau bừa mồ hôi trên mặt, ông ấy giờ mới phát hiện, cả người ông ấy tuy nhiên không biết khi nào đều ẩm ướt.
Robin vùng vẫy mà đứng dậy, thậm chí cả quần áo không kịp thay, liền đầy cửa rời khỏi,
Ông ấy cần bày tỏ sự trung thành của mình với Sùng Minh, nếu không chỉ có con đường chết!
Giờ đây, Thẩm Lục không hề hay biết Sùng Minh đã trải qua điều gì.
Bởi vì anh ta giờ sắp bị phiền gần chết!
“Thẩm tiên sinh, nếu cậu không chịu giúp chúng tôi, chúng tôi thật sự là chết chắc!” một đám người đều quỳ trước mặt Thẩm Lục, không ngừng van xin: “Chỉ cần cậu mở miệng nói, thì chuyện gì cũng được giải quyết!”
“Tôi nói rồi, chuyện này tôi không quản được.” Thẩm Lục cảm thấy đầu mình đang bốc khói hừng hực.
Anh ấy chỉ là tổng tài của một công ty game nhỏ bé, anh ấy có tài cán gì mà can thiệp nột chính người ta?
Trêu nhau sao?
Xem anh ta là dựa vào gương mặt mà bình ổn chiến tranh à?
“Nếu như Thẩm tiên sinh không đồng ý thì hôm nay chúng tôi không rời khỏi!” người đứng đầu nhóm người đó thật sự ngồi trên mặt đất, sau đó với vẻ chết cũng không rời khỏi.
KhiTrình Thiên Cát trở về, thấy được chính là ảnh tượng như thế.
Một đám người đang ép Thẩm Lục đồng ý với yêu cầu.